-Sao vậy mày? Mất tiền à?
Tôi lắc đầu, chân lững thững bước, ánh mắt vu vơ giữa mùa đông xám xịt. Tôi nhớ lại cái điều mình đã làm, nửa thấy vui, nửa hối hận. Giá như Linh chỉ nói lời “cảm ơn” và đừng cười, tôi sẽ kiềm chế được mình. Nhưng biết sao được? Em cười, thế nên trái tim tôi đã đập chết bộ não tôi rồi. Có lẽ từ ngày mai, tôi sẽ học hết lớp 7 với sự ghê tởm của Linh. Khốn nạn thật! Mày làm cái gì thế hả trời hỡi? – Tôi vỗ vỗ đầu. Có lẽ bạn đang đoán số phận tôi sẽ ra sao, nhưng mà từ từ, cho tôi nghỉ đã, đói quá!
**************
Chap 6
Con gái khi đã giận thì giận quá trời lâu. Gần một tuần sau buổi học thêm ấy, em không nói chuyện với tôi, bút đàm cũng không. Trong mắt em, tôi là thằng biến thái, thằng dê cụ. Biết mình có lỗi, tôi im thin thít và ngoan như cún cưng chầu chực chờ em sai bảo. Không khí giữa hai đứa nặng nề vô cùng. Mà thực chất là nặng nề với em chứ tôi thì không. Suốt tuần, hồn vía tôi cứ lâng lâng ở chín tầng mây khi nghĩ về nụ hôn vụng trộm ấy. Bờ má của em… tôi không biết nên tả nó ra sao nữa! Tôi văn dốt như bò, chẳng biết so sánh! Nhưng nếu bạn thúc ép, tôi có thể nói bờ má của Linh giống bề mặt bánh caramen vậy: mềm, mịn láng, đôi chút trơn do em bôi kem chống nẻ. Đại loại thế! Mà rõ ràng, caramen là một thứ để ngửi, nhấm nháp và… ăn?! Không, tôi đang lảm nhảm đấy, bạn chớ bận tâm!
Tôi không kể chuyện này cho bất cứ ai, kể cả thằng Choác (nhiều năm sau tôi mới kể cho nó nghe). Tôi đã dự liệu chuyện em ngoảnh mặt với tôi cho tới hết cấp hai. Nhưng tôi không hối tiếc. Thật! Nụ cười của em, sợi tóc của em phất phơ theo gió mùa đông, còn khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn thế? Khoảnh khắc chỉ có một và tôi không bỏ lỡ cơ hội. Thà tôi để một dấu ấn khiến em nhung nhớ (có thể ấn tượng xấu!) còn hơn trở thành một bóng ma vật vờ theo đuổi em suốt đời. Nếu thời gian có thể quay ngược thì nhân danh thế hệ trẻ trâu vừa gấu vừa liều, tôi vẫn hôn em, thậm chí lâu hơn nữa.
Nhưng giận mấy cũng phải xuôi. Linh mới chạm tuổi thiếu nữ, chưa hề có khái niệm thù hằn dai dẳng. Sang tuần kế tiếp, em chủ động bút đàm cho tôi: