-Mày có vấn đề gì về giới tính không con? Mẹ hỏi thật đấy!
Lúc đó tôi chỉ biết cười mếu. Không lẽ tôi lại trả lời “con thỉnh thoảng vẫn coi Alexis Texas” cho bà cụ bớt lo lắng? He he!
Thằng Choác và thằng Xoạch luôn nhiệt tình giới thiệu bạn gái cho tôi. Tuy nhiên, đáp lại sự thịnh tình của chúng nó, tôi luôn kiếm cớ chuồn hoặc từ chối. Tôi lần khân nhiều đến nỗi thằng Choác phải thốt lên rằng nó không thể hiểu mẫu con gái trong đầu tôi và đành bó tay trước ca bệnh khó đỡ mang tên Tùng Teo Tóp này.
Mọi việc cứ như thế cho đến khi tôi gặp lại Hoa Ngọc Linh. Khi bầu trời đã sẫm màu, khi cốc café của hai đứa đã cạn, Linh hỏi tôi:
-Nếu bây giờ mình nói là “có cơ hội đấy” thì Tùng nghĩ sao?
Ngay thời khắc ấy, tôi chưa biết trả lời ra sao.
Trả lời thế nào đây?
Trong bản nhạc không lời “6619 Days of Waiting” của ban nhạc The Best Pessimist có những câu thoại thế này:
“There is so much love in the world, John, so much love. And there is death. Maybe mostly death at the moment. People are dying in the streets because they miss each other, miss love, miss closeness”
(Có quá nhiều tình yêu trên thế giới này, John à, quá nhiều. Nó có cái gì đấy na ná cái chết. Như kiểu chết trong một khoảnh khắc vậy. Người ta chết vì nhớ lẫn nhau, nhớ tình yêu, nhớ những giây phút ở bên nhau )
6619 ngày là bao nhiêu lâu?
Tính ra là 18 năm, một tháng và hai tuần.
Đó là thời gian mà một anh chàng đã chờ đợi cô gái.
Tôi cười thầm: chờ vậy điên quá!
Nhưng khi nhìn lại mình, tôi tự lẩm nhẩm rằng đã gần mười ba năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi gặp Hoa Ngọc Linh.
Và tôi nhận ra sau mười ba năm, tôi vẫn không thể quên được em.
Nhưng đây là lúc để tôi đưa ra quyết định. Sau một hồi suy nghĩ, tôi mở miệng:
-Thực sự là mình…
**************
Chap 27
“Nếu bây giờ mình nói là có cơ hội đấy thì Tùng nghĩ sao?”.
Trước câu hỏi của Hoa Ngọc Linh, tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
-Thực sự là mình… đã có bạn gái rồi.
Linh nhìn tôi, tôi nhìn em, hai ánh mắt gặp nhau ở một giao điểm giữa không trung. Mà ở trong giao điểm ấy, tôi dễ dàng nhận ra những nghi ngờ lẫn ngạc nhiên từ cái nhìn của Linh. Im lặng một chút, em chợt hỏi: