Mình định ngủ đến chiều, chờ chị về nấu cơm ăn luôn. Hôm nay ba mẹ đi thăm bà cô họ xa nằm viện ở SG, đến tối mới về, mình phải tự túc cơm nước, cơ mà lười quá nên tính thế.
Đang ngủ ngon thì chuông cửa reo inh ỏi, lồm cồm bò xuống. Bưu phẩm đến rồi các thím ợ, máy ghi âm nhỏ gọn như Usb vậy, giá hơn 1m, hơi xót tiền một tí. Nhưng mà tiền nào của đó, mình đã test thử, âm thanh rất rõ. Xem như bước 1 của kế hoạch hoàn toàn thuận lợi .
Nhìn đồng hồ, mới gần 11h, đói meo râu cố leo lên phòng ngủ tiếp. Nằm trằn trọc chưa được bao lâu thì có đt, là chị gọi.
– A…l…ô…
– Trời, T còn ngủ hả? Trốn học phải không?
– Ừm…he he. Trời mưa ngủ đã quá nên em ngủ quên luôn!
– Xí, làm biếng nói đại đi. T ăn gì chưa?
– Chưa, đang ngủ chị đt nè, đã kịp ăn gì đâu.
– T xuống nhà xem trong tủ lạnh còn gì ăn không?
Mình đi xuống, mở tủ lạnh lục lọi.
– Còn mấy con cá, đông đá cứng ngắc à, em không ăn cá đâu…
– Ừm, coi có rau gì không?
– À..ừ.. để coi, còn mấy cọng hành
Chị cười khúc khích trong đt:
– Hành cũng tính là rau hả? Sao ăn được ông tướng.
– Ai biết đâu, mà chị hỏi chi vậy?
– Để về nấu cơm cho T ăn chứ chi, chứ T định ăn gì?
– Thôi khỏi đi, trời còn mưa chị về cực lắm. Em nấu mì gói ăn được rồi.
– Mưa nhỏ mà, chị về được. Ăn mì sao mà no, chờ tí nghen, giờ chị về nè.
Mình chưa kịp nói nữa thì chị đã tắt máy. Trời vẫn còn mưa khá lớn, tiệm lại xa, thấy lo quá! Mình bấm gọi lại cho chị, không nghe chị bắt máy, chắc đi rồi. Súc miệng rửa mặt xong, chị vẫn chưa về, mình lại gọi chị mấy lần nữa, vẫn không thấy bắt máy, mình bắt đầu nghĩ lung tung, chẳng may chị bị tai nạn không biết sao đây
Tự trấn an, chắc mưa chị chạy chậm với mua thêm thức ăn, không có gì đâu. Yên tâm được tí, mình lục nồi cơm ra vo gạo. Nào giờ chưa từng nấu cơm, nhớ lời mẹ dạy lúc nhỏ, đổ hẳn nước hơn 3 lóng tay, chắc thế vừa rồi
Đặt cơm xong, chị vẫn chưa về. Không chờ được nữa, mình tròng vội cái áo mưa, đẩy xe ra. Vừa chạy đến đầu hẻm thì gặp chị chạy vào, ướt mem như chuột, môi chị tái ngắt vì lạnh, nhìn mà đau lòng…