Sau quả cướp tiền công khai thì thằng ôn Hoàng có vẻ akay rõ ra mặt. Nghĩ lại thì mình cũng chơi hơi ác nhưng sau này nó cho tôi một vố đau bằng 10 thế này.
-Em thưa cô em vào lớp. -Đang ngồi chăm chú nghe giảng môn Anh trong tình trạng chui tai này lọt tai kia thì giọng nói quen thuộc vang nên. Đó không ai khác chính là Ngọc với Thảo. Thôi xong tôi rồi. (R.i.p Kún)
-Ừ, em vào đi. -Sau câu nói của cô anh thì Thảo với Ngọc vào lớp.
-Em là ai? -Cô Anh quanh sang phía Ngọc khi Ngọc bước vào lớp.
-Dạ, em là học sinh mới ạ.
-Học sinh mới sao còn lên lớp muộn.
-Dạ, em bị mệt ở dưới phòng y tế ạ.
-Vậy sao? Thế giờ hết mệt rồi đúng không? -Có vẻ cô anh không thích Ngọc cho lắm. Phải chăng là do mái tóc màu hạt dẻ kia.
-Dạ, em cũng đỡ rồi ạ.
-Tốt. Em đọc và dịch đoạn văn trên bảng cho cô.
-Dạ. Qwety69xxx…..
Giờ mới để ý là cô Anh đã viết trên bảng một đống ngôn từ mà tôi chẳng hiểu cái quái gì. Nhưng theo ý kiến cũ Xu thì đoạn văn khá dài, phải là người nắm chắc kiến thức thì mới đọc và dịch được. Nếu là em thì chắc chắc 96,69% là em sẽ ăn con ngỗng hoặc là cái tên đẹp đẽ của mình được ngồi trong chiếc sổ tử thần của đời học sinh “sổ ghi đầu bài”. Lúc đầu thì em cứ tưởng là Ngọc không làm được bài nhưng đời đếu như mơ. Ngọc chém gió bay lóc nhà với cô dậy Anh làm cả lớp ngạc cmn nhiên và vô số thành phần kiểu “vịt nghe sấm” như em
-Tốt, em có thể về chỗ.
-Vâng ạ. -Ngọc bước về chỗ trong ánh mắt thán phục của rất nhiều người vì cô dạy Anh lớp tôi nổi tiếng mà hôm nay lại cho Ngọc qua cửa một cách dễ dàng như thế thì quả là một điều bất ngờ mà.
-Mà em tên là gì?
-Cao Thị Hồng Ngọc ạ.
-Tôi muốn lớp ta học tập cách phát âm của bạn Ngọc. Rất giống người bản xứ và kiến thức của bạn rất vững.
-Mày giỏi Anh thế?
-Cũng bình thường thôi. Mày không nhờ ngày xưa tao đi học thêm nhiều à?
-Tao nhớ ngày xưa đi với mày mấy buổi xong rồi nghỉ vì đếch hiểu cái quái gì nên thành ra tao bây giờ ngu Anh lắm.
-Ai bảo mày thích ngồi nhà xem phim cơ.
-Mà tao xin lỗi mày.
-Về việc gì?
-Việc hồi năm lớp 6 ý. Tao xin lỗi.
-Cái việc đó tao quên lâu rồi. Mà người xin lỗi phải là tao mới đúng. Mà cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi, nhắc lại làm gì.
-Ừh, thế làm bạn nhé.
-Ok, tao và mày là thanh mai trúc mã mà.
-Thanh mai cái đéo gì. Dẹp, dẹp, dẹp hết cho tao.
-Đùa tý cho vui thôi. Làm gì mà căng.
-Bố mẹ mày dạo này khoẻ không?
-Bình thường.
-Thế báo vớ mẹ mày hôm nào cho tao qua ăn chực nhé.
-Cứ thoải mái. Bạn bè tao lấy rẻ 50k một bữa.
-Đậu. Thế mà kêu thanh mai trúc mã. Xin một bữa cơm cũng không cho.
-Thời buổi bây giờ cái gì cũng phải đánh vào kinh tế mày ạ.
-Thôi. Tao đéo cần. Thích thì 50k ra quán ăn còn có miếng thịt, chứ ăn nhà mày sợ rau còn chẳng có mà ăn.
-Không ăn thì next.
-Làm gì mà căng.