Đúng lúc này thì cô giáo vào lớp, chúng tôi về ổn định chỗ ngồi. Thằng ôn Hoàng không giám ho he thêm câu gì. Hôm nay coi như thằng Hải nó thoát nạn. Mà từ sáng đến giờ chưa thấy Ngọc nói câu nào. Thế cũng tốt đỡ phải đau đầu.
Và rồi 4 tiết học cũng trôi qua vội vã. Công nhận là ngày đầu tiên đi học sau nhiều tháng ngồi nghỉ mệt vãi. Ngồi trong lớp chỉ muốn bác bảo vệ làm nhiệm vụ cao cả của mình là đánh trống thôi. Sau khi nghe thấy tiếng trống thì tôi là người chạy ra khỏi lớp nhanh nhất với vận tốc ánh sáng để thoát khỏi bạn Ngọc yêu dấu. Và quan trọng hơn là hôm nay tôi có hứa đèo Linh về.
Tôi ra lấy xe rồi phóng thẳng đến trường của Linh, từ trường tôi tới trường Linh cũng không xa lắm, phóng xe bình thường khoảng 5p là tới nơi nên vẫn kịp đón Linh. Tôi đỗ xe trước trường Linh chờ Linh ra mà bị đám học sinh nhìn như sinh vật lạ ý. Nếu đoán không nhầm thì đám nữ sinh đang nhìn tôi với ánh mắt là “Ôi! Tại sao anh kia đẹp trai thế, men thế, ước gì mình được làm bạn gái anh ý” còn đám nam sinh thì “Đm, sao thằng ôn kia đẹp trai thế, chúng mày đâu? Chuẩn bị thông ass nó cho tao” (Cho em CDSHT tý )
-Cậu đợi lâu chưa? -Linh bước từ cổng trường ra và tiến đến xe tôi nói.
-Nửa tiếng rồi. Nhanh lên mẹ.
-À ừ. Mình xin lỗi, mình bận làm công tác đoàn nên ra hơi muộn tý.
-Thế giờ có lên xe không hay đứng đây giữa trời nắng?
-Hihi, cậu cầm hộ tớ để tớ đeo cái mũ. -Linh đưa tôi đống giấy tờ trên tay.
-Ừh.
-Sao cái mũ này qoai chặt thế, mình gỡ mãi không ra.
-Haizz. Cầm lấy tập giấy đi, đưa đây tôi làm cho. -Tôi đưa cái tập giấy cho Linh rồi cầm lấy cái mũ bảo hiểm. Công nhận là cái quai mũ này chặt thật, Linh chân yếu tay mềm không gỡ được thì cũng là chuyện bình thường thôi.
-Xong rồi, đưa cái đầu ra đây.
-Để làm gì? -Linh ngây ngô đáp.
-Bảo đưa ra đây thì cứ đưa ra đi. Hỏi nhiều làm gì.
-NÀY…