Tâm trạng tôi lúc này được thể hiện rõ nhất qua bài hát này. Trang bước đi bỏ lại tôi bơ vơ lẻ loi. Sau khi khi giải quyết xong vụ đánh nhau trong sân bay thì tôi với anh L và thằng ôn Ps được thả. Sau khi ra ngoài sân bay thì anh L định cho thằng ôn Ps một bài học nhưng tôi bảo thôi vì dù sao Trang cũng đi rồi, giờ có để anh L đánh thằng ôn Ps thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì chỉ làm xấu hình ảnh của tôi trước mặt bố Trang mà thôi.
Tôi với anh L đi về trong tâm trạng không thể nào buồn hơn được nữa.
-Mày đi đâu đấy? -Vừa thấy tôi thì chị Hiền hỏi ngay.
-Chị gọi điện bảo anh T không cần đi tìm Trang nữa đâu.
-Hả, sao vậy?
-Trang vào Sài Gòn rồi. Có thể không bao giờ quay lại nữa đâu.
-CÁI GÌ? Mày nói cái gì?
-Em lên phòng ngủ đây, chị ngủ ngon.
-KÚN….
-……
Tôi không nói gì mà cứ tiếp tục đi lên phòng để tự kỉ. Mỗi khi có chuyện buồn thì em muốn tự kỉ một mình hoặc tìm đến những nơi ồn ào ngồi tự kỉ. Sau khi ngồi ngắm lại những bức ảnh chụp với Trang còn lưu trong máy tính thì điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn của Linh.
-Mình xin lỗi.
-Xin lỗi vì việc gì?
-Tại mình mà cậu với Trang…..
-không sao đâu. Mình với Trang kết thúc lâu rồi. -Dù đau lắm nhưng tôi vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Linh. Con trai mà, thằng nào chẳng có tý sĩ diện.
-Cậu đừng buồn nữa nha.
-Ừh, cám ơn.
Cả đêm hôm đó Linh ngồi nhắn tin an ủi tôi cho đến tận 2h sáng. Chưa bao giờ tôi nhắn tin lâu như vậy. Mà kể ra thì nhắn tin với Linh cũng hay hay. Hết chém gió chuyện quốc gia thì chuyển sang quốc tế.
Cuộc sống cứ tiếp tục trôi qua một cách bình thường chỉ khác một điều là bây giờ tôi đã học được cách sống mà không có Trang. Và người có công lớn nhất trong việc giúp tôi học được
cách sống đó không ai khác chính là Linh.
Mua hè trôi qua cũng thật vội vã, cuối cùng ngày tựu trường sau mấy tháng xa cách cũng đã đến. Trong những ngày ít ỏi còn lại của mùa hè tôi đã được bố tôi dậy cho cách lái xe, tuy tay lái chưa cứng nhưng cũng đủ để đánh xe đi chơi. Chị Hiền với chị Thúy cũng đã bay rồi.
Giờ đây chỉ còn mỗi mình tôi. Bố mẹ tôi cũng đã đi công tác. Căn nhà lại trở lên yên lặng, không còn tiếng cười đùa của chị em tôi, không còn tiếng quát tháo của mẹ tôi khi tôi hay chị Hiền làm vỡ cái gì đó. Không còn những tiếng bình luận chuyên sâu của bố tôi với cái tivi. Đến bao giờ tôi mới lại được sống trong không khí gia đình đây. Haizz