************
Chapter 33
Mặt trời dần ló dạng, những tia nắng ấm áp xuyên qua ổ cửa sổ đánh thức một giấc ngủ khá dài của tôi. Thân người trở nên uể oải vì có lẽ dầm mưa hôm qua. Tay tôi mò mẫm chiếc điện thoại để xem bây giờ là mấy giờ. Chỉ mới 6h30 thôi, đúng là đêm của những tháng này chưa nằm đã sáng. Thình lình tôi nhớ về nhỏ Miu và bật dậy, nhìn xung quanh không thấy nhỏ đâu. Mọi thứ trong phòng đã được dọn dẹp. Tôi nằm ngay ngắn trên giường, được đắp chăn cẩn thận. Lạ thật, không phải nhỏ bệnh sao? Mới sáng sớm mà đâu mất tiêu rồi.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi vào bếp vì nghe có những tiếng động phát ra. Thì ra nhỏ ở trong đây từ nãy giờ, vẫn kiểu ăn mặc như tối qua, nhưng bây giờ lại chuyển qua một cái áo sơ mi khác của tôi. Nếu nhỏ ở đây luôn, chả lẽ hai đứa sẽ cùng chia sẽ áo cho nhau để mặc à? Một suy nghĩ buồn cười lướt qua trong đầu tôi. Nhỏ đang cặm cụi ở cái bếp ga để nấu những món gì đấy. Vừa làm vừa hát líu lo như chim sáo.
– Anh dậy rồi hả? _ Vừa thấy tôi vào bếp nhỏ đã hỏi, khuôn mặt tưởi tỉnh, rạng ngời hơn rồi. Nhưng nhìn buồn cười thật, mặt nhỏ bị dính lọ, dính tương gì đó, như mặt mèo vậy.
– Anh cười gì đó?
– Không có gì…hì.! Mặt em dính lọ kìa, để anh lau cho! _ Tôi dùng khăn giấy lau cho nhỏ, cái gò má hồng hào mọi ngày từ từ hiện ra.Mặt nhỏ hình như ửng đỏ lên vì ngại.
– Sao em dậy sớm vậy? Em còn mệt không?
– Em đâu có sao, em khỏe rồi nè!
– Hôm qua em làm anh lo quá, lạnh run cầm cập luốn đây!
– Phải rồi, lo cho tui quá! Lo đến nỗi ngủ ngon lành luôn mà…hi hi.! _ Nhỏ trề môi trêu tôi.
– Anh lại đây! Ngồi xuống ăn sáng nè! _ Nhỏ chạy lại kéo tôi vào bàn.
– Ăn sáng thôi mà, kiếm cái gì nhẹ nhẹ ăn đại cho rồi! Nấu chi mất công vậy em! _ Cơ bản là 6 năm qua tôi đã quen cái kiểu ăn sáng nhẹ ở phương tây, vài lát bánh mì, bơ, sữa, vậy là xong.
– Em thích nấu cho anh ăn! Nói nhiều quá, có ăn không? _ Em chóng nạnh, phùng má chu mỏ hỏi.
– Dạ! Ăn ạ!
– Giỏi…hi hi…! _ Nhỏ dọn chén đũa, đồ ăn ra bàn.
Nhỏ xào nguyên một chảo hủ tiếu mì thơm phức, có cà rốt này, cải xanh, giá hẹ. Nhỏ còn pha nước mắm chanh đường để ăn nữa. Chả biết dậy lúc nào mà làm nhiều việc quá. Công nhận không có ăn thì thôi, chứ trước mặt đồ ăn thế này thì quên luôn kiểu ăn sáng nhẹ Tây phương. Chỉ muốn lao đầu vào mà chén cho sướng cái miệng.