– Cậu biết mình thật à?
– ….. – Gật!
– Nói gì đi, tớ không thích như vậy!
– Cậu nhanh quên lắm. Đáng ghét! – Cô nàng khóc to hơn! Xin Cậu đấy!
– Cậu kể được không? Tớ không nhớ gì cả!
– Không!
– Vậy cậu khóc là vì điều gì? Tớ có liên quan!
– Không!
– Ầy, điên mất! – Tôi bắt đầu cảm thấy mình giống một kẻ khù khờ.
– Đi cùng tớ đến đây nhé K? – Cô nàng nói thật nhẹ!
– Cũng được!!!
Cầu DT, một chiều thu đầy những cơn gió kỳ lạ!!
– Cậu có vẻ thích mạo hiểm! – Tôi lắc đầu cười nhạt khi cô nàng này dám ngồi hẳn lên thành cầu và để hai chân hướng xuống dòng sông. Kiểu ai đi qua Cũng nghĩ chắc cô nàng này có ý định tự xử .
– Tớ quen cảm giác này rồi!
– Chấp chới và vô định? – Tôi hơi nghiêng đầu.
– Cả sự may mắn và chờ đợi nữa.
– Chờ đợi khi nào sự may mắn kết thúc và cậu không may ngã nhào xuống dòng sông kia phải không? – Tôi nói rồi nhảy lên thành cầu, và ngồi cạnh cô nàng.
– Cậu hiểu rõ tớ nói gì đấy, hì! Không sợ ngã à?
– Không, hồi trước, tớ còn đi trên cái thành cầu này mà. Ngồi thế này đâu hề gì. – Tôi bắt đầu chém.
– Giờ dám không? Hửm.
– Không.
– Sao.
– Vì chẳng may mình rơi xuống lại có người thương xót cho mình. : )) ! – Tôi cười lớn.
– Ây, Lại ảo tưởng sức mạnh rồi, chắc tớ đến lây cái bệnh này từ cậu quá! – Cô nàng cười khúc khích.
– Giờ cậu rủ tớ ra đây ngồi xem nước sông chảy à? – Tôi quay sang hỏi.
– Không, mỗi khi buồn tớ đều ra đây ngồi, và bây giờ cũng vậy.
– Lý do, tớ biết được không? – Tôi hơi tò mò quá đáng.
– Vì chú phi công ngày trước vẫy tay chào tớ, giờ không coi tớ là ai cả.
– Phi công??? – Tôi thấy biệt danh này hơi quen.
– Cậu nhớ hồi học tuyển sử không? – Cô nàng với ánh mắt thật buồn quay sang nhìn tôi. Câu nói ấy, làm tôi giật mình, và có cảm giác như có bàn tay ai từ đằng sau có ý định đẩy tôi từ trên thành cầu xuống sông cho rửa sạch hết những u tối làm phiền đầu óc mình suốt những ngày tháng qua.
Cảm giác làm phiền cuộc sống của người khác, chắc sẽ khó chịu hơn cảm giác mình bị người khác làm phiền cuộc sông của mình.