– Anh kể thử xem!
– Lúc trước có 1 cặp tình nhân thuê phòng, họ cãi vả và xảy ra xô xát. Vẫn muốn biết chứ?
– Ừ, anh nói tiếp đi!
Minh Minh xoay mặt lại nhìn cái tên đang khép hờ đôi mắt, tay đặt lên trán, nói chuyện như bị mộng du.
– Người con trai lỡ ra tay với 1 người con gái, cô ấy chết! Tiếp tục?
– Anh cứ tiếp tục.- Minh Minh chăm chú hơn nữa.
– Những cặp tình nhân khác khi thuê phải căn phòng đó đều thấy cô ấy người be bết máu, bò ra từ gầm giường. Thế nên căn phòng đó bị phong tỏa không cho thuê nữa!
– Đáng sợ vậy sao? Căn phòng đó số mấy ạ?
– Có 1 điều… hôm nay anh đến thuê, khách sạn này lại hết phòng. Anh thì chẳng tin vào trò ma quỷ cho nên…
– Nên…- Minh Minh cắn chặt môi nghe tiếng gió đập vào cửa lục cục, mắt cô bất giác đưa vào gầm giường sợ sệt.
– Anh bảo họ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, anh và em sẽ ngủ lại!
– Ý anh là…
– Đúng vậy!- Hắn mở mắt nhìn cô gật đầu khẳng định.
*Phụt* Những ngọn đèn trong căn phòng bị tắt đi, chẳng có tí ánh sáng dù chỉ là lờ mờ.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, Minh Minh hét toáng, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hắn. Hắn vuốt tóc cô, khóe miệng vểnh lên đắc thắng.” Đừng sợ, Minh Minh! Chúng ta có 2 người, cô ấy chỉ có 1 mà thôi!”
Đây là trấn an sao, Minh Minh siết chặt hắn hơn nữa, giọng rưng rức:” Sao anh có thể mạo hiểm như vậy, tuy là em không tin vào ma quỷ, nhưng em có bảo là em không sợ ma đâu!”
Hắn ngửa cổ nén tiếng cười trong cổ họng. “Cốc, cốc”. Minh Minh nghe tiếng gõ cửa, thân thể run lẩy bẩy. Hắn đưa tay siết lấy eo cô, đặt lưng cô xuống giường. ” Xin lỗi cậu chủ, trạm điện vừa bị lỗi, điện sẽ có lại đây ạ!”
Giọng cô gái vừa dứt, điện tự nhiên bật sáng lại. Minh Minh trong tình trạng dở khóc dở cười, cô đang câu 2 tay vào cổ hắn, dáng vẻ rất chủ động để hắn phía trên. Hắn nhìn cô rồi nằm xuống bên cạnh:
– Em có thể xuống sàn ngủ tiếp tục!
– Không!- Cô nhăn nhó lắc đầu.- Sao anh không xuống dưới nằm nhỉ?
– Ừm… Anh có nói là anh không sợ ma sao?- Hắn nhìn cô, nét mặt không sợ hãi, không mạnh mẽ, tóm lại là không thể đoán ra hắn đang nói thật hay đùa. Minh Minh bặm môi: