– Tặng gì chứ?
– Ngoài cô ra tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì khác!- Hắn nhếch mép. Minh Minh lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười. Cô đưa 2 ngón tay chạm vào môi mình rồi chạm vào má hắn. Rất thông minh, không phải động chạm vào nhau. Minh Minh quay người định đi tiếp, quan trọng nhất là tránh né hắn. Hắn nắm tay cô, Minh Minh quay đầu lại, trong phút chốc, mặt hắn gần sát mặt cô. Môi hắn khẽ mấp máy:
– 1 lần thôi! Cô hãy làm theo lí trí của mình!
Môi hắn chạm vào môi cô. Minh Minh định đẩy ra nhưng sức lực không đủ. Môi hắn cứ như 1 nguồn điện truyền vào người cô. Minh Minh khẽ nhắm mắt nghĩ đến lời hắn nói, lí trí của cô… hôm nay là sinh nhật hắn… 1 cái hôn cũng không phải quá đáng. Minh Minh nhẹ nhàng đáp trả. Nhận thức được điều đó, nụ hôn của hắn mãnh liệt hơn nữa. Minh Minh chỉ thấy mình đang rất vui!?!
***************
Chap 23
– Tao… vừa hôn hắn, là hôn thật đó!- Tôi thú thật, lấy tay bịt miệng nó cho nó đừng hét toáng lên. Nó gật đầu hiểu ý. Tôi mới buông ra, nó đã nói:
– Là Thanh Tuấn!
………………………………………………………………………………………
Một căn nhà nhỏ hiện ra trước mặt Hải Yến. Anh tiến lên mở cửa. Ngôi nhà rất dễ thương, không quá rộng, nhìn nó giống 1 quán nước nhỏ. Cô đi theo phía sau anh, bên trong căn nhà chỉ toàn là màu đen. Anh bật đèn sáng lên. Lúc này, Hải Yến mới thấy rõ trước mắt là những cây nến được sắp xếp thành hình trái tim, chính giữa còn có bó hoa hồng. Là dành cho Minh Minh. Bên cạnh là 1 quầy nước giống như quán bar thu nhỏ. Quang Huy xoay người lại nhìn cô:
– Ngồi đi!- Anh mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế đối diện quầy pha chế. Cô im lặng ngồi vào chiếc ghế đó.- Em uống gì?
– Em không uống bia hay rượu đâu!- Cô không nói chính xác thứ mình uống như để anh đủ hiểu mà không đưa ra 2 món đó.
– Sao không thử Drum nhỉ? Pha loãng với hương, sẽ không say đâu! (Win từng uống 3 ly mạnh, có pha hương chút ít mà không say ^^).
Hải Yến bặm môi rồi nhìn anh:
– Em…pha được chứ?
Anh nhíu mày 1 chút rồi mỉm cười:
– Tất nhiên là được!
******
Tôi vỗ vỗ má mình trước gương. AAAAAAA, tôi đã làm gì vậy? Cho hắn hôn, hơn nữa còn mạnh dạng đáp trả. Tôi điên rồi, điên thật rồi! Tôi nằm phịch xuống giường giơ tay lấy chiếc laptop. Tay tôi vơ trúng chiếc đồng hồ cát của anh hôm bữa. Tôi bật dậy, cầm chiếc đồng hồ ra săm soi. Chỉ còn 1 chút nữa nó đã chảy hết rồi. Tay tôi run run nhớ đến lời anh, tôi cắn môi 1 cái rồi lật ngược nó lại. Rốt cuộc, tôi cũng thấy thoải mái hơn đôi chút vì… hạt cát cuối cùng vẫn chưa rơi xuống. Lúc trước, tôi mong muốn cái ngày này bao nhiêu thì bây giờ lại không muốn nó đến bấy nhiêu. Chẳng lẽ tôi thích hắn rồi sao? Thần trí tôi dạo này không được bình thường, hắn đề nghị cái gì cũng gật đầu, hắn muốn cái gì cũng đồng ý. Trời ơi, con gái con lứa như vậy là chết rồi! Nhưng hắn không thỏa mãn điều kiện làm bạn trai của tôi. Ít ra lí trí cũng phải thế!