Lượn lờ FB thấy có con bạn học cùng khoá học dưới tầng 1, nó rạch tay và viết caption khá dài mà đếch nhớ. Em là đứa duy nhất nhảy vào chửi nó sau một loạt cmt bình luận cảm thông của các anh đẹp trai.
-Em: bố con điên, hay ho ếu gì mà làm.
-Nó – tên Ngọc nhé: Nhưng đấy là cách giải toả tốt nhất cho tớ.
-Em: giải trí hay ho phết. Để mình thử phát rồi đăng lên ha.
-Ngọc: Ấy đừng, đau đấy, thành sẹo đấy.
-Em: Cũng biết vậy cơ à? Thế sao vẫn làm.
Kệ luôn, off FB đọc truyện lầm bầm: “bố con thần kinh”. Thế đếch nào lại có tin nhắn, tưởng của chị ai dè số lạ.
-Này, đừng làm nhé, mình xin lỗi, mình sẽ ko làm như thế nữa đâu.
-Ơ cái cô này, tôi làm gì kệ tôi.
-Thôi. Mình ko làm như vậy nữa đâu. Thật đấy. 🙁
-Ừ. Nghĩ được vậy là tốt rồi, đừng tự làm khổ bản thân. Có gì khó nói cứ pm mình.
-Ok, biết rồi. Hihi.
-Ờ. Ngủ đây. G9.
-G9.
Vứt điện thoại sang một bên suy nghĩ ko biết phải làm sao mới có cuộc hẹn với chị Châu. Nằm một lúc ngủ lúc nào ko hay. Thôi kệ, ép dầu ép mỡ chứ sao nỡ ép duyên.
**********
Chap 3
Hôm sau, đúng là giờ ra chơi nào em cũng ra đứng lan can, lúc nào cũng hướng về lớp chị, nhưng nhọ đếch thể nhọ hơn là luôn có ít nhất 3-4 thằng đứng cùng em. Chị cũng vậy, chị cố hướng mắt về bên lớp em, nét mặt thoáng bối rối pha chút khó chịu. Cứ thế cho tới tận giờ ra chơi thứ 3, chị nhắn tin.
-Này nhóc! Em đùa chị à? Sao chị biết được ai là em?
-Em đứng ở lan can mà?
-Có cả một đống ở lan can, ai mà biết!
-Ờ ha. Thế qua đây đi.
-Ơ. Sao em ko qua?
-Thấy mấy ông khối 12 kia ko? Em mà sang đứng với chị lát em còn đường về lớp ko?
-Em nói gì đấy. Có sao đâu mà.
-Nè, nhìn lên đi – Em thấy chị ngẩng lên thì vẫy vẫy chị rồi móc điện thoại ra.
-Đó, em đó. Đẹp trai phải ko?
-Tự tin ghê ha nhóc.
-Xì, vào lớp rồi kìa chị, còn đứng đấy à?
-Ừ. Bye nhóc.
-Hẹn gặp lại chị.
Ra chơi tiết 4-5 đói quá rủ ngay thằng Trung xuống căng-tin để nạp năng lượng. Sơ qua về vị trí địa lí căng tin như sau: Là một cái nhà bé tẹo, sau cái bể nước dùng để bọn em giặt giẻ lau nằm ở khoảng trống giữa toà nhà 3 tầng bọn em học và nhà đa năng. Muốn đến căng tin thì phải hành quân qua khối 12, và dĩ nhiên, đi qua hành lang gần lớp chị Châu. :sweet:
Vẫn giữ khuôn mặt “lạnh lùng boy” đi lướt qua chị, thoáng thấy chị định nói gì nhưng lại cứ há ra lại ngậm lại, hụt hẫng ra mặt. Kệ.
Xuống tới căng tin gặp đúng Ngọc.
Sơ qua về Ngọc – trắng, khá xinh (ko bằng chị), cao hơn chị và body cũng… :sweet:
Góp gạo với thằng Trung rồi ra ghế ngồi. Ngọc mua hàng xong thấy em cũng chạy lại, mặt hớn hở. Lúc này mới để ý rõ tới Ngọc hơn, Ngọc mặc áo sơ mi đồng phục dài tay, chắc để che cái vết rạch kia. Ngọc hắng giọng:
-Cũng căng tin cơ à K Đáng Yêu? (Cái nà là tên FB của mấy thằng trong nhóm chúng em Tên – Đáng Yêu, để theo nhóm nên cũng chả ngại :roft: )
-Ừ. Đói phải ăn chứ.
-Ơ. Ừm. Mình về lớp đây.
-Ờ.
Đúng lúc thằng Trung đi ra ôm theo bim bim và 2 Pepsi. Nó hỏi:
-Mày quen con kia à?
-Ừ. Qua FB thôi.
-Gái A10 nổi tiếng đanh đá đó mày.
-Ờ, biết rồi con bạn đi cùng xe bus tao cũng học A10 mà. Ê, đợi trống đánh thì lên.
Thằng Trung cũng khoái với ý tưởng đấy, được cái nhóm em toàn mấy thằng lười, lần nào xuống căng tin cũng phải trống đánh mới lên
Lên lớp mở điện thoại ra thấy 2 tin nhắn. Một của chị Châu, một của Ngọc.
-Chị Châu: “eo ôi cái mặt lạnh dễ sợ.”
-Ngọc: “cái mặt đáng ghét chứ đáng yêu cái gì? Đáng ghét!”
Ơ. Cái con này, đáng ghét kệ tôi. Nghĩ thế thôi, vứt điện thoại vào cặp rồi ngồi chí choé với mấy thằng xung quanh.
***********
Chap 4
Ngẫm mãi mà đếch ra cách đành nhờ mấy quân sư trên lớp giúp đỡ, dù thế nào thì thằng Trung và Tuấn cũng tán gái khá là bá. Cứ thế mà triển, sáng hôm sau. Hội bàn tròn, í bàn chữ nhật túm tụm với nhau.
-Trung: Ơ. Tao đã tán ai hơn tuổi bao giờ đâu?
-Tân: Mày cứ từ từ, nhắn tin nhẹ nhàng đã, mà tao đi cùng đường suốt thấy có ai đưa đón bao giờ đâu. Cứ từ từ.
-Tuấn: Ccmnr. Mới có vài hôm. Giả vờ chạm mặt một hai lần rồi nhắn tin hú hí sau.
-Quang: Vậy là quyết cầm cưa rồi à. Hỏi bọn con gái dễ hơn là hỏi mấy thằng đực kia.
Cả em và 3 thằng còn lại đều nhất trí là nó đã gãi đúng chỗ ngứa, mà đếch hiểu sao, nó đã tán gái bao giờ đâu.
Cả nhóm nhất trí là nhờ gái tư vấn, nhưng nhờ ai để ko bị lộ. Nhớ ra có con bé lớp 10, chơi khá thân, nhắn tin hỏi luôn.
-Alooooo, bồ Ly ê, có rảnh ko, giúp a với.
-Em rảnh, gì đấy bồ?
-Anh muốn rủ gái đi chơi, phải làm sao cho tự nhiên???
-Sao hỏi em?
-Vì em là con gái, dễ nắm tâm lí.
-À, thì anh cứ tự nhiên thôi, chạm mặt đôi ba lần, nói chuyện đã rồi hãng rủ người ta chứ.
-Ờ. Thanks bồ yêu!
Rõ ràng là phải lấy cớ để gặp đã. Theo đã quan sát thì chị đi học khá sớm, lúc nào quanh chị cũng có ít nhất 3 người – đây là điều bất tiện. Cơ hội gặp chị một mình chính là lúc chị tới lớp, ngặt một nỗi là em chỉ có thể tới trường vào thời điểm mà học sinh đã khá đông. (Đi xe bus ạ ) Thôi thì hên – xui. Và hên thật. Hôm sau 2 xe bus có nhã hứng tranh nhau kiếm thêm tí tiền từ bọn học sinh như em nên phóng bạt mạng. Tới nơi trường vắng tanh, đứng ngóng chị mà thấp thỏm vãi
Và chị tới cư tê hết sảy. Chạy xuống tầng 2 khối 11 rồi vòng bên cầu thang khối 12 lên tầng 3. Đứng sau chị rồi áp chai Pepsi lạnh vào má chị. Chị giật mình quay lại.
-Ơ…
-Chị uống đi cho mát.
-Ơ, nhưng chị chưa ăn sáng.
Đệch. Đã cho hẳn chai Pepsi rồi lại còn đòi bữa sáng Với tất cả galant còn lại trong người em nói:
-Vậy xuống ăn sáng với em.
-Ơ, thôi. Ngại lắm.
-Ngại gì. Đi. Đi với em.
-Ngại thật mà… – mặt chị đỏ bừng, cúi xuống bối rối.
-Để em xuống mua bánh cho chị nhé.
Nếu có ai trông thấy cảnh này chắc nghĩ hai đứa vừa làm “gì” đó “rất chi là đáng nghi”. Mặt hai đứa đỏ bừng, đứa con gái thì mặt cúi gằm, thằng con trai thì cứ đưa tay gãi đầu. Thấy tình hình ko ổn, em vội chữa thẹn:
-Em đi nhé!
-Ơ ơ…
Chạy xuống mua 2 cái bánh rồi chạy lên. Moá. Mới chạy lên chạy xuống có mấy phút mà đông vãi Cũng may là chị vẫn đứng chờ một mình, có bạn nữa thì chắc mất nốt cái bánh và chai Pepsi còn lại
-Này, của chị.
-Ơ, chị gửi tiền.
-Em mời chị, sau chị mời em. Em về lớp đây
Về đến lớp thì cái bánh và chai Pepsi của em cũng bị chia 5 sẻ 7. Lớp em là thế, thậm chí có hôm ko cần phải mua đồ ăn sáng. Bốc miếng xôi của thằng nọ, véo miếng bánh mì của thằng kia, uống tí nước của thằng nọ cũng ấm bụng
Lôi điện thoại ra thấy kha khá tin nhắn. Không nhớ rõ nhưng đai loại nhớ cái ý chính
-Châu: Cám ơn nhé, mai chị mời.
-Ngọc: Này, lợn à mà ăn tận 2 cái bánh? (Chắc nó thấy em cầm 2 cái bánh với 1 Pepsi)
-Ly: sáng vui nhé Bồ!
Thôi thì rep cho chị Châu phát: “Vâng, cũng được ạ”
Mà lạ là tđn hôm nay con dở Ly lại nhắn tin chúc buổi sáng. Thôi thì cũng rep lại: “Trời ơi, được chúc buổi sáng. Chắc hôm nay vui nhất đời quá!”
Tin nhắn tới: “Vậy thì sáng nào em cũng nhắn cho bồ!”…
************
Chap 5
Ngày hôm đó, có lẽ là ngày phởn nhất của em. Ngồi trong lớp hết quay sang chém gió với 2 thằng đực cùng bàn rồi lại quay sang bàn bên góp gió với 3 thằng kia. Lịch sự một cách khó tin với em người yêu cũ (trước nó cho em cao mấy phân nên em cũng ko ưa nó lắm). Cả buổi mà chúng nó cứ nhìn em như thể mới trúng tà. Mãi cho tới khi thằng Trung quay sang rù rì với em.
-Trung: Chiều mai lại đá Fifa nhá mày.
-Em: Mai ngày éo gì mà đi?
-Tân: Phởn quá hoá ngu à? Mai Chủ Nhật, lịch cúp học đi chơi đó.
-Em: Ờ – Mạ tộ, sáng mai có đi học đếch đâu mà chị mời ăn sáng nhể.
Thế đấy. Thất thểu lên xe bus ra về. Đang mải miết bàn về em nọ em kia thì cái con bạn học cùng cấp 2, nay học A10 cùng em Ngọc chạy lại sồn sồn hỏi:
-Mày với con Ngọc lớp tao thích nhau à?
-Gì? Mày đơ à?
-Đơ cái đầu mày, tao thấy nó hỏi mày kĩ lắm.
-Ờ. Tao ngon zai thế này cơ mà.
-Mày thế nào thì tính, nó nhạy cảm lắm.
-Ờ. Mày mối cho thằng Long kia kìa.
Thế là em quay qua dụ thằng Long, PR Ngọc xinh xắn, nọ kia, đưa cho nó sđt và bảo nó sang bên con kia (tên Phương nhé) xin thêm lí lịch trích ngang. Nó ra chỗ con kia đứng luôn, thôi kệ, nhập hội với lũ F.A còn lại để tiếp tục sự nghiệp soi gái vĩ đại của mình. Băn khoăn ếu biết em Ngọc dò sở thích cá nhân của mình làm đếch gì, thân thiết gì cho cam. Lại ôm ấp hình bóng chị Châu, ko biết có dò info mình ko nhỉ.
Tối về, làm bài tập xong lại ôm cái điện thoại lên FB, thử một hôm ko nhắn tin xem chị nhớ mình không. Viết vài dòng vớ vẩn, đếch nhớ viết gì, lạ là kể từ cái ngày mình chửi Ngọc thì mình cứ đăng stt lên là y như rằng Ngọc like và vào cmt. Chán FB lại lên OLA war nhau với mấy anh em, vu vơ pm em Ly.
-Hêy bồ, sao cứ ẩn thế?
Đùa chứ, ko ngờ nó ẩn thiệt.
-Sao bồ biết em ẩn?
-Anh mà, thần giao cách cảm đó nhóc!
-Điêu vãi bồ ê. Nói đi, sao bồ biết e ẩn.
-À, anh dùng bản crack. Hihi. (Chém thế chứ chịu chả biết OLA có cái ý ko nữa)
-Thật á? Tải ở đâu thế?
-Anh chịu, bạn anh tải.
-Bla bla…
Mãi tới tận khuya hai đứa mới chúc nhau ngủ ngon. Vẫn không thấy chị chủ động nhắn tin. Đúng là đôi khi muốn im lặng để xem ai nhớ đến mình và… tất cả đều lặng im. Đúng là F.A mà.
Sáng hôm sau ngủ dậy lại thấy 1 tin nhắn: “sáng ấm áp nha Bồ!”
“Nóng bỏ xừ, sáng vui nha”.
Chiều lại nhảy xe bus để đến quán net, moá, Chủ Nhật có khác, đông vãi cả đông. Tự nhiên có cảm giác áng chừng bị lườm như thể em cướp n.y nó vậy. Nhìn quanh khắp quán thấy có đúng 2 thằng nhìn mình, một là thằng chủ quán, hai là thằng cu mặt xương xương, hơi gầy và ánh mắt nó thì đúng là lườm em cmnr. Hỏi dò thằng Trung xem thằng đấy là thằng bome. Nó liếc thằng í một cái rồi quay sang em:
-Nó học khoá dưới, học 10A2, tên Mạnh. Thằng ý nhà cũng có điều kiện nên cũng có quen biết tí với anh em, mày ko thích bọn K45 nên không biết nó là đung rồi.
-Người yêu con Ly phải ko? (Vì ngày trước con bé Ly nó có kể)
-Ờ, hình như thế.
Thảm đéo nào nó lườm em như muốn ăn tươi nuốt sống. Thôi kệ, chơi đã.
************
Chap 6
Hai thằng ngồi quẩy suốt từ 2h tới tận 5h30p, thằng Tân hôm nay đi học vì lí do: “Tao phải đi học để đóng tiền, nghỉ 2 buổi không đóng tiền rồi. Ông mà bảo bố tao thì bố tao đóng cả tiền cả tao mất!”
Lúc về thù thằng kia cũng về từ đời nào rồi. Quái, nãy lườm mình ghê lắm mà, sao bỏ đi là sao. Về đã, tính sau.Tối hôm í quyết định nhắn tin cho chị Châu:
-Chị! rõ ràng có người bảo nay đãi em bữa sáng cơ mà.
-Ai bảo sáng nay em ko đi học.
-Ơ. Sáng nay trường mình có đi học hả?
-Ừ. Sáng nay chị vẫn đi học thêm trên trường nè.
-Em không biết, mai chị phải đãi em ăn sáng! 🙁
-Có những cơ hội chỉ có một lần thôi nhóc ạ!
Thề là lúc ấy đếch hiểu cho lắm, và bây giờ, sau từng ấy năm câu ấy nó đúng với rất rất nhiều trường hợp mà em trông thấy cũng như gặp phải…
Biết là đang thất thế nhưng vẫn cố cự nự:
-Nhưng chị vẫn nợ em 2 từ “cuộc hẹn”.
-“Cuộc hẹn”. Rồi đó, hết nợ.
-Ơ, không. Là hẹn hò cơ.
-Cái gì mà hẹn hò?
-Ấy, em nhầm. Là cuộc gặp gỡ. Cuộc gặp gỡ. Đó chính xác là những gì em muốn nói.
-Để chị sắp xếp đã nhé!
-Vâng, em đợi chị!
Nhắn cho chị xong, vứt điện thoại vào góc bàn để làm nghĩa vụ của người con ngoan trên bàn học.
Nhưng cũng chỉ làm con ngoan trong thời gian ngắn thôi, lại lấy điện thoại onl FB. Đếch hiểu sao hôm nay mấy em bên A10 khoái trêu lớp em. Điển hình là Ngọc và bạn bè Ngọc, cứ stt nào em đăng là y như rằng cả đống cmt. Lúc này nhóm em lại đổi hết tên FB là Cừunon… các bạn trẻ A10 vào spam hết stt của nhóm em. Đặc biệt stt của em luôn được Ngọc chăm sóc khá kĩ, và nó vô tình luôn trở thành bãi chiến trường cho màn đá xoáy của nhóm lớp em với nhóm lớp A10.
Sáng hôm sau nhận được 2 tin nhắn.
-Ly: “sáng vui vẻ nhé Bồ iu” (thêm hẳn chữ iu )
-Ngọc: “hôm nay sẽ vui đấy bạn cừu ạ.”
Nhưng tin nhắn đầu tiên e gửi là cho chị Châu: “này, dậy đê, lười vừa thôi!”
Soạn tin gửi Ly: “học khối chiều mà dậy sớm vãi. Sáng vui vẻ nhé!”
Chị Châu chỉ nhắn lại: “chị dậy lâu rồi. Em mới lười đó.”
Kiềm chế ko rep để làm việc đại sự trong nhà vệ sinh rồi lết đi học. Đếch biết cái lũ A10 bàn tính cái gì mà thấy con Phương lúc đứng đợi xe bus cứ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn em rồi cười mỉm vẻ đắ thắng. Con này răng nó ko đẹp thật nhưng hiếm khi thấy nó cười mà ko nhe cả hàm. Chỉ có hoặc nó đang có ý đồ đen tối, hoặc nó đang làm duyên. Mà cái điệu bộ của nó mà giống đang làm duyên thì hẳn nhiên xe bus hôm đó đi với tốc độ bàn thờ. Và hiển nhiên điều không ổn đấy hoàn toàn do cái lũ A10 gây a chứ ko ai khác. Trong nhóm em có thằng Hải và thằng Sỹ cùng bàn nó luôn là 2 thằng đi muộn nhất, thằng Hải nổi tiếng đanh đá nên bọn A10 ko bén mảng lắm tới thằng này, nhưng tới thằng Sỹ thì khác. Dù nổi tiếng với tính phũ gái nhưng hôm đó, à, chính cmn xác là nó ko gặp gái ngày hôm đó…
Thực sự thấy nó lết lên lớp mà thấy tội vãi tội, tàn vãi cả tạ… Tay thì đầy vết cào cấu, đầu tóc thì rôi bù, áo thì xộc xệch. Chúng em quyết định làm một trận ra trò. Nhưng mạnh miệng thế chứ ai muốn làm gì chúng nó chứ, lỡ tay cái thì vừa mang tiếng đánh gái, mà lỡ đến tai thầy cô nào thì coi như xong.Ra chơi chưa kịp kéo quân thì thằng Tuấn và thằng Sỹ đã vào hang cọp cmnr. 2 thằng gầy nên bị tụi nó dễ dàg kéo vô. Tệ hơn nữa, mỗi thằg bị ít nhất 4 đứa con gái xúm vô để giữ tay, giật cúc áo… và chụp ảnh. Thấy tụi nó khổ quá em chạy cmn vào… Cứu
Đúng là với cái tướng người + cái mặt nguy hiểm của em, mấy cái đứa ko quen biết trong lớp cũng ko dám lao vào. Đang khoái trá ra mặt thì cái con dở Phương chạy ra chắn, Ngọc thấy thế cũng lao vào đập em, moẹ, bọn kia thấy thế cũng xúm xít lại hội đồng. Đang chuẩn bị xác cmn định là ăn hành rồi thì…
ẦM…
Thằng Hải lao vào. Đếch biết thế nào chứ tay cầm dép cứ khua chân múa tay. Bọn sư tử A10 thấy dép loạn xạ cũng hoảng vì sợ bẩn nên cả lũ né vội. Lợi dụng khung cảnh hỗn độn, trước khi chạy ra, mấy thằng em cùng cơ số đực rựa lớp em đứng ngoài cửa bắt được con tin. Em này mặt xinh, dáng cũng ko tồi, được cơ số đàn anh máu mặt trong trường để ý, nhưng kệ, đang ức, lôi lên đã. Bọn A10 thấy vậy lao lên định giải cứu con tin nhưng bọn em đã điều sẵn người chặn ở cửa lớp. Mấy thằng lôi con bé vào một góc rồi giữ tay, xoa tóc khiến đầu nó rồi bù. (Ko có làm gì khác nha các thím )
Phía ngoài Ngọc cùng 2 đứa nữa thoát được vòng vây lao vào. Con tin kia thoát được thì Ngọc lại bị chặn lại. Lần này thì chúng nó quyết liệt hơn trong việc che chắn, thành thừ ra Ngọc đã được vài bức ảnh ở trong tình trạng đầu bù, tóc rối, mắt nhắm tịt, miệng gào thét. Ăn hành mãi tới khi trống đánh vào lớp mới được tha. Trong giờ học đấy mấy thằng cùng mấy con cuối cùng cũng đã đưa ra thoả thuận ngừng chiến. Trận chiến của tụi em diễn ra khắp từ tầng 1 lên tới tầng 3, tuy chỉ có 2 lớp nhưng… dĩ nhiên, cả khối sáng đều biết.
Mở điện thoại ra thấy Ngọc chửi khéo mấy thằng nhóm em, nào là đà bà, nào là vũ phu, bla bla,… (Em ko nhớ rõ ). Bọn em cũng nhảy vào cá chê tụi nó cũng chẳng kém gì…
Nhân tiện cho em hỏi, các thím muốn em viết hết toàn bộ cho tới tận bây giờ hay là sẽ chỉ kết thúc ở lớp 11 thôi ạ? Và các thím thích nhân vật nào? Châu không phải là máy bay duy nhất của em hồi đó nhưng em khẳng định đó là người em theo đuổi nghiêm túc nhất. Thực sự các thím biết gấu hiện tại của em là ai thì các thím sẽ thực sự bất ngờ. Em không câu view hay cái mẹ gì đâu. Chỉ là em đang rảnh và gần đây có quá nhiều chuyện khó khăn, em viết thớt chủ yếu để có cái chém với các thím, e viết ra để rồi thớt này sẽ giúp em xoá đi những ý nghĩ xấu của bản thân về người đó. Để rồi, người đó sẽ trở thành mảng kí ức đẹp đẽ của cái thuở mài đũng quần trên băng ghế trường cấp 3 của em.
***********
Chap 7
Những ngày tiếp theo vẫn nhắn tin tàng tàng với chị Châu, troll vui này nọ, tuy nhiên quả thực em vẫn nghĩ tới điều mà trước đây thằng Tuấn và thằng Trung từng nói: “chị đã có người yêu.”
Nhưng thực sự em trông thấy chị khá nhiều lần, và cũng nói chuyện cũng không ít và nhìn chị chẳng giống người “đã có người yêu”. Mỗi lần em thử hỏi dò thì chị luôn trả lời với thái độ nửa đùa nửa thật. Chị giấu chuyện của chị quá ư cẩn thận. Rồi thì cuộc hẹn em mong chờ bấy lâu cũng được lên lịch.
-Mai chị rảnh lúc 3h tới 5h nha nhóc.
-Cả buổi cơ. T_T
-Chị đi học đó nhóc, mà đi loanh quanh gần trường thôi.
-Haiz. Vâng ạ.
Những ngày đầu tháng 11, tiết trời khá đẹp cho mấy buổi “hò hẹn trong sáng”. Loanh quanh trường em có cái đếch gì ngoài cái bệnh viện to tổ bố và cái trường quân đội to hơn cái tổ bố kia.
Thế này thì còn hẹn hò cái gì… Lại nhờ mấy thằng quân sư thôi.
-Trung: Có xe máy đấy, mày muốn đi đâu?
-Em: Chị bảo đi loanh quanh đây thôi, xe máy làm mẹ gì.
-Trung: ơ… Bó tay.
-Tuấn: Quanh đây có cái bệnh viện đấy thôi.
-Quang: Hai đứa mày có thể đứng ở cổng nhà xác nói chuyện. Dù chúng mày có hôn nhau thì người đi đường cũng chỉ coi chúng mày như 2 đứa thần kinh tội nghiệp.
Mấy thằng kia cười ngất. Chờ tới khi tai em đỏ ké và mặt nóng bừng tụi nó mới ngừng cười.
-Quán bánh, đúng rồi! – thằng Tân gợi ý.
-Mày có thể ăn xong rồi lấy cớ đi dạo cho tiêu… bột mì. – thằng Tuấn bồi thêm.
-À… Mày có thể đi với tao, khi chị Châu đến thì tao đi về. – thằng Trung nói.
-Ừ, rồi mày sẽ phải trả tiền bánh cho nó K à. – thằng Quang phán xanh rờn.
Vậy là đã quyết định xong, dẫ chị đến quán bánh quen thuộc của nhóm em. Rồi sau đó tuỳ cơ ứng biến.
Cả buổi trưa suy đi tính lại chẳng biết nên mặc quần áo như thế nào để đi chơi với chị. Lục tung tủ quần áo, quần áo em đa phần là quần áo bóng đá.
Chung kết vẫn là quần bò đen, áo đồng phục, giày converse. Mặc thế đi xe bus cho nó giống học sinh. Soi gương thì mặt em thế này
Nhấc mông lên và đến điểm hẹn…
Đến nơi thấy thằng Trung ngồi đấy sẵn rồi, vào bàn chém gió với chị bán bánh một lúc. (Khách quen mà – chị sinh năm 92, cute, cao hơn chị Châu và body thì cứ phải gọi là )
Ngồi một lát chị Châu cũng được bạn trở đến (một lát ở đây là em và thằng Trung đã ăn xong cái Hamberger).
Thằng Trung giả vờ nghe điện thoại và nói rằng mẹ nó gọi về.
-Em: Ơ thế ko trả tiền đã rồi hãng về?
Mặt nó nghệt ra còn chị cố nén cười đến đỏ cả mặt.
-Tao đùa đấy. Mày về đi, đi cả xe máy về.
-Ừ, tao về nhá. Bye chị!
-Ừ, em về nhé!
-Biến dùm đi.
Lúc này đúng là khó để mà nói chuyện thật sự. Bỏ qua giai đoạn gọi đồ ăn nhé, vì em đếch nhớ. Hai đứa ngồi đối diện nhau ăn mà chả biết nói gì. Mãi lúc sau thấy 2 con nhóc lớp 10 vào ngồi gần đấy mới nhớ ra hôm đó thứ 5, bọn nó học có 3 tiết. Vừa nghĩ tới là xuất hiện liền, con bé Ly đi xe đạp điện qua. Em và nó bắt gặp ánh mắt của nhau, đang định gọi thì nó quác mắt vít ga đi thẳng.
Nhưng mấy đứa có biết em qua Ly thì lại khác, nó cứ gọi í ới, em chỉ cười cười và gật đầu với chúng nó.
-Ái chà! Quen nhiều bé khối 10 ghê ha.
-Đâu, quen sơ sơ thôi mà chị.
-Ai mà tin vào miệng lưỡi đàn ông con trai được chứ.
-Em chỉ hi vọng chị luôn tin em.
Chị Châu thoáng bối rối rồi lại ăn tiếp. Bây giờ mới để í. chị mặc áo sơ mi trắng nhưng cổ khoét hơi sâu mặc quần đen và vẫn đi dép cao 7 phân của chị.
Rồi hỏi han chị về học tập, dự tính tương lai, bla bla… Lúc này 2 đứa đã no phè phỡn, thói quen của em là ăn xong phải dựa lưng, cái ghế này ngay từ đầu ngồi vào em đã thấy nó có vẻ mềm mại hơn so với những cái còn lại. Nhưng đấy chỉ là em tưởng thôi, nó không chỉ mềm mà còn giòn nữa (dễ gãy đó )
Nhưng ít ra thời điểm ghế gãy chưa xảy ra lúc đó. Nó xảy ra vào hoàn cảnh hi hữu hơn nhiều, và em căm thù ghế nhựa tựa lưng kha khá từ đây. Lúc đang say sưa gợi chuyện về người yêu chị thì…
CẠCH…
Đệch. Cái ghế gãy các bác ạ. 2 con bé kia cứ đưa mắt về phía em cười hinh hích. Xấu hổ vãi, chẳng dám nhìn mặt chị, không biết chị có đang cố nhịn cười như lúc mình troll thằng Trung ko. Thiệt tình đếch có cái nhọ nào như cái nhọ này…
***********
Chap 8
Trái với lo sợ ban đầu, ngẩng lên với khuôn mặt đỏ bừng thấy chị không có dấu hiệu nhịn cười mà lại bộ mặt thoáng chút lo lắng.
-Em ko sao chứ? Đùa, biết cái ghế vậy sao còn cố mà ngồi.
Đứng hình vài giây. Ôi, má ơi con dâu má đây rồi
Thề là lúc í mặt em thế này
-Dạ, em không sao.
-Ừm, vậy đi dạo tí đi?
-Vâng…
Đếch hiểu sao, chỉ tại cái ghế yếu sinh lí kia mà bây giờ đâm lúng túng. Đi cạnh chị từ quán bánh ra đến cổng trường (khoảng 200m). Cứ đi bộ bên chị mà mãi chẳng nói được gì, có vài ánh mắt đi đường chú ý về phía 2 đứa em, thực ra đa phần là hướng về chị. Chị của em rõ ràng đủ xinh để khiến mấy anh “tham gia giao thông” ngoái nhìn. Cuối cùng chị cũng mở lời.
-Em nãy có sao ko?
-Dạ ko, có ngã gì đâu mà đau ạ. Tại ngại quá – cố rặn ra nụ cười trên mặt.
-Trời, kì vậy. Có gì đâu mà ngại, cái ghế này vốn có ổn đâu, ko phải em thì sớm muốn nó cũng gãy thôi. Im nãy giờ tưởng vừa rồi ngã cắn phải lưỡi chứ?
-Tính troll nhau à.
Đang định nắm tay thì bên kia đường nghe thấy hàng loạt tiếng hò reo, huýt sáo.
-Ê Châu, bồ mới à?
-Đệch, sao bảo mày yêu tao?
-Đm thằng kia sao mày đi với n.y tao?
…
Đệch, nhìn sang bên đường lố nhố khoảng gần chục thằng con trai, em nhận ra cơ số là mấy đàn anh khoá trên. May cho các ông là các ông đông nhé, thử 1-2 thằng xem, quyết ăn thua luôn. Đời thưở nhà ai lại đi cản người khác làm chuyện đại sự. Đệch, đen đủ đường mà. Tưởng chừng chị ngại nên im lặng nãy giờ, ai dè chị khoác luôn tay em, hất mặt sang bên đường đáp trả.
-Ờ đấy, người yêu này. Sao? Ghen à? Tán hoài ko được nên đá xoáy nhau hả?
Nói xong, đếch thèm nghe thêm chúng nó nói gì rồi lôi em đi luôn. Lúc này suy nghĩ duy nhất của em về cái lũ ở cổng trường là “Cám ơn các anh “. Nhưng đi được một đoạn, chị chợt nhớ ra điều gì đó, hướng án mắt lo lắng nhìn về phía em.
-Chết rồi K ơi, quyển sổ của chị!
-Cái quyển sổ đen đấy á?
Đúng là lúc chị đến có cầm một quyển sổ thật, tại cái lúc đi ra em đang bấn nên không để í chị cầm theo hay không. Từ lúc đi ra khỏi quán đến giờ cũng không dừng chân ngồi thêm ở đâu nên chỉ có thể trở lại quán bánh tìm mà thôi.
-Quay lại quán bánh đi chị.
-Ừ ừ. Mất thì chị chết – Nét bối rối hiện rõ trên mặt chị.
-Có gì quan trọng trong í hả? Mất thì chịu chư biết làm sao.
-Không được, nhật kí đấy, ai đọc được thì chết. – Mắt chị hơi rưng rưng rồi.
Biết là có hơi lỡ lời, thôi cố động viên chị phát.
-Không sao đâu, chị bán bánh có biết em sơ sơ mà, chắc lúc dọn bàn chị cất hộ cho rồi.
-Thật à? Nhỡ có ai đọc ko?
-Trời ơi, ai người ta đọc chứ, mà chị viết chuyện thầm kín trong đó hả?
-Ừ.
Đệch, con gái đúng là, viết nhật kí làm gì để rồi quên lại lo sốt vó. Mà kể cũng lạ, đếch hiểu sao lại viết vào quyển sổ đen, lại còn chẳng bảo vệ gì nữa chứ. Chị cứ lặp đi lặp lại điệp khúc “nhỡ mất thì chết”, “có ai đọc thì xấu hổ chết”… Tự nhận thấy tình hình đếch ổn, gợi chuyện cho chị bớt hoảng.
-Này, thế có viết về em dòng nào trong đó ko thế?
-Không có – chị cúi gằm mặt, nhìn điệu bộ là biết có cmnr.
-Nhìn là biết nói dối rồi, chị viết xấu về em chứ gì, nói thật em mới đi tìm cùng chị chứ.
-Thì…có viết về em…chút chút. Không viết xấu đâu nhá. – Chị lại cúi cúi, hai má ửng hồng.
-Vậy chị đứng đây để em chạy ra quán bánh lấy cho.
-Không!!! Chị biết là em nghĩ gì mà.
-Em nghĩ gì đâu?
-Em định ra trước để đọc chứ gì, chị biết thừa – chị lườm em một cái dài tít tắp.
Đệch. Đúng là hiểu em thật. Chị níu em kè kè để em ko chạy được, hỏng cả kế hoạch Nhưng được cái là chẳng phải chiêu trò gì cũng được người đẹp khoác tay, lại còn đi kè kè bên cạnh từ cổng trường đến quán bánh. Giá mà quãng đường đó dài mãi, mà thôi, đi nhiều mỏi chân bome Tới nơi chị lao vào hỏi han chị bán bánh với tốc độ bàn thờ. Chỉ thấy chị bán bánh cười rồi chỉ tay về hướng cái giá để gần bàn ăn của bọn em lúc nãy, quyển sổ của chị để ngay năn trên cùng. Chị rối rít cảm ơn, điệu bộ chị như trẻ con vừa nhận được quà, đáng yêu voãi Chào chị bán bánh rồi em với chị lại đi bộ, nhưng hướng ngược lại với hướng về cổng trường. Đúng là lúc chưa thấy quyển nhật kí của chị thì em lo cho nó thật, còn lúc này thì chỉ ước nãy nó bị ai đó lấy phứt đi cho rồi. Từ lúc cầm được quyển đó chị cứ ôm khư khư trước ngực, mà lại còn ôm bằng cả 2 tay. Đệch.
Mà không biết hôm í là ngày gì mà mấy cá chuyện không bao giờ xảy ra thì nó lại xảy ra. Đi được một quãng chị bảo dừng lại, đứng nói chuyện lát đợi bạn chị tới đón đi học luôn. Em cũng đứng lại và…đệch… Đúng cmnl là chỗ em với chị đứng cách cái cổng nhà tang lễ của bệnh viện chừng 4m. Tự chửi thằng Quang kia mồm thối.
Ngó đồng hồ thấy chỉ còn có 10 phút. Cũng chẳng biết nố gì nhiều vì nãy giờ chém đủ thứ rồi, tỏ tình thì đúng là điên vãi cả điên vì đây là cuộc hẹn đầu tiên của cả hai đứa. Hai đứa đứng nói chuyện một lúc thì bạn chị cũng tới, đưa cho chị chai C2 lúc nãy mua ở tiệm bánh. Chị tung tăng sang đường với chị bạn, vẫy tay chào em, cố ngoái lại phát cuối. Đứng nhìn theo chị mãi, vậy đấy. Lúc đó đã nghĩ người con gái đó sẽ sưởi ấm tim em mùa đông này và cả những mùa đông sau này nữa. (Ôi sến vãi cả sến )