Vội mặc chiếc áo bước mau nhưng tìm em chốn nao
Bước trong ánh đèn, trước mắt toàn là bóng đêm
Dòng người vẫn đan xen
Một mình tôi bơ vơ
Lạc lối giữa bao con người.. chỉ mình tôi!”
*********
Chap 22
Hôm nay chính thức là tháng thứ 2 mà tôi nhận được lương của mình khi tôi bắt đầu làm việc ở Momiji và cũng là khoảng thời gian mà tôi lạnh nhạt với An, người con gái mà tôi muốn quên đi. Tôi muốn quên đi những kỉ niệm của em và tôi lắm lắm nhưng mà sao mà nó khó quá? Tôi đã lảng tránh em rồi sao em còn cứ quanh quẩn bên tôi làm gì chứ? Tôi không hề thích như vậy chút nào cả, thử hỏi xem nếu em muốn quên đi một người mà người đó cứ lởn vởn quanh em rồi tìm cách bắt chuyện làm em vui thì em sẽ thấy như thế nào? Dĩ nhiên là thấy mình như là một con đứa bị thương hại vậy, tôi chẳng hề muốn em thương hại chút nào! Nếu đến bên thằng Miu mà em thấy có lỗi với tôi thì sao em không dừng lại giữa hai người để không ai bị tổn thương đi chứ? Em ứng xử như vậy tệ lắm em có biết không? Quên tôi đi em nhé! Được không? Đến bên nó chứ đừng ngoái lại nhìn tôi nữa, em càng làm vậy càng làm tôi khó chịu đấy…………………..
……………Cầm mớ tiền tiền trên tay và rảo bước đi bộ trở về nhà sau ca làm việc, tôi chẳng biết là mình cầm tiền trong tay để làm gì nữa. 1tr là số tiền tôi nhận được sau mỗi tháng nhưng chẳng làm tôi vui được. Số tiền mà tôi được chu cấp bởi pama là quá đủ rồi nên tôi cầm từng này cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc vứt nó vào hộc bàn như 1 đống giấy tờ bình thường! Nhưng cũng không hẳn là chỗ tiền này không có tác dụng, có lẽ tôi sẽ mang nó đốt vào một đống quần, áo, giày, phụ kiện thì có ích hơn đây
Cũng đã hơn tháng rồi đấy, người con gái đứng ở bến xe bus vẫn không thể làm tôi ngưng tò mò về em, lúc nào đi học về hay đi làm về tôi cũng cố đứng nán lại ở trạm xe bus chỉ đơn giản là sẽ được trông thấy người con gái có dáng cao cao mảnh khảnh bước xuống xe bus. Nhưng mà nó là vô vọng, tôi hi vọng bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, minh chứng là tôi không còn gặp lại em hơn tháng nay rồi! Tôi tò mò lắm chứ, cũng sắp kết thúc năm học rồi mà không được nhìn thấy người con gái ấy lần nữa mà tôi cứ thấy bất an trong tâm, tôi sợ em có chuyện gì đó xảy ra. Mà cũng sắp sửa thi học kì II rồi nên trước khi thi tôi phải tìm được em, dù có phải lục tung cái Long Biên này lên tôi cũng phải tìm ra người con gái có đôi mắt buồn vu vơ đó!
Kế hoạch đã được định ra, hôm đó tôi quyết định đến thằng trường QBT mà tìm em, không hẳn là tìm mà là tôi chỉ muốn được nhìn thấy người con gái đó thôi để chắc chắn là em không xảy ra chuyện gì!
Hôm nay học đến tiết 4, tôi giả vờ là bị đau bụng rồi xin thầy cho xuống phòng y tế nằm nhưng thực chất là tôi trốn tiết để đi sang trường CBQ. Sách vở tôi đã nhờ thằng bạn mang về hộ rồi qua lấy sau rồi, tôi lẻn vào khối học sinh học trái buổi mà ra khỏi cổng trường một cách bình an vô sự! nhưng một phần là do bảo vệ với giám thị quá “ngờ u”, toàn ở trong phòng uống nước chè với nhau thì làm bảo vệ để làm cái gì chứ :]]
Mau chóng tôi chạy thật bình thường ra bến xe bus mà bắt xe 11 xuống ĐH Nông Nghiệp vì căn bản là trường QBT cũng gần ở đó, sau 20p tôi đã đặt chân xuống xe là mau chóng ra phía cổng trường CBQ và chọn 1 quán nước bên đường đối diện cổng trường làm nơi trú ngụ cho cuộc theo dõi của mình Mà tôi cũng sợ phết chứ, ngồi đây lớ ngớ là gặp trai làng hay mấy đứa đầu gấu trong trường nó thấy dân khác hay mác trường Lý nó đánh cho hết đường lê về thì khốn Trình tôi mà kể cả cầm theo hàng nguội cũng chẳng ăn được mấy chục thằng vào quây đâu :]]
Trống báo hết giờ đã đến, và sau đó là học sinh lũ lũ kéo nhau ra khỏi trường ra về! Tôi cố gắng căng mắt ra để tìm em giữa hàng trăm con người kia. @@ Đùa chứ chẳng hiểu người ta làm ra đồng phục làm gì để mà tôi cứ loạn hết cả mắt lên chứ! Tìm mãi chẳng thấy em đâu cả, căn bản đông v~ ý xong rồi cả mặc đồ giống nhau nữa chứ! ==” Tôi thề là tôi mà là bộ trưởng bộ giáo dục thì tôi ra thông tư cải cách cho học sinh khỏi phải mặc đồng phục luôn
Ây dà! Không có em mà @@ Chẳng hiểu là em đang ở đâu chứ? Hay là em gặp chuyện gì rồi? Bao nhiêu ý nghĩ tiêu cực hiện ra trong đầu tôi! Nhưng mà tôi vẫn còn vững lòng tin lắm, tôi nghĩ là em học chiều nên chiều tôi sẽ đến tìm em tiếp, tôi không thể dừng lại ở đây được!
Tôi đứng dậy thanh toán tiền và bước chân ra bến xe ra về! Khốn nạn là cái trường này như kiểu không có trai đẹp ý ==” chẳng hiểu sao đi đường mà bị mấy đứa con gái cứ nhìn nhìn một cách say đắm rồi cười tủm tỉm @@ Bố mấy con điên, thấy trai đẹp, ăn mặc chất là cứ sáng hết cả mắt lên!
Tôi nghĩ là mấy đứa này mà được chuyển sang trường tôi học thì có khi là shock rồi nhập viện cũng nên mất vì ở cái Quận Long Biên này ai mà không biết cái câu “Trai trường Lý, gái Gia Thiều” cơ chứ?
Tôi lên xe bus và bắt xe tới thằng chỗ làm luôn. Trong đầu tôi vẫn còn cái ý nghĩ muốn tìm em và tôi đã có ý định là chiều nay sẽ cất công đi đến CBQ lần nữa. Tôi đến chỗ làm rồi xin quản lý cho làm sớm để chiều về sớm với lý do là nhà có việc, và quản lý quán cũng vui vẻ nhận lời với tôi. Đang lúc trưa là lúc học sinh đi học về nên đông khách quá, tôi phải chạy liên tục bở hơi tai mà lại còn đói vì trưa chưa được ăn gì nữa chứ.
– Phù! Xong rồi!
Vậy là xong, học sinh giờ đã vào trường học với về gần hết rồi, trong quán đã vãn khách đi hẳn. Tôi tranh thủ lúc ít người mà gọi một đĩa mì spaghetti ăn, cũng may là tôi làm ở quán đồ ăn đấy chứ không mà làm ở quán nước hay chỗ khác không có đồ ăn chắc tôi chết vì đói mất
5h tôi xin về và chạy thật nhanh ra bến xe bus và cũng nhanh chóng bắt xe xuống CBQ. Hôm nay chờ lâu nên mãi 25p sau tôi mới tới được trường em ý học! Nhưng mà số tôi may thật, vừa đến trường cũng là lúc học sinh vừa được tan, vậy là tôi không phải chờ đợi nữa mà có thể tìm em từ ngay lúc này. Tôi giả vờ là khách mua đồ ăn ở một quán nem bên đường, tôi cố gắng căng mắt ra tìm kiếm hình bóng của em nhưng không thấy đâu cả. Tại sao lại vậy chứ? Rõ ràng là tôi thấy em mặc đồng phục trường CBQ cơ mà vậy sao hôm nay tôi lùng cả 2 buổi mà không thấy em? Em có chuyện gì sao? Tôi chán nản rồi đấy, học sinh đã về gần hết rồi, sân trường chỉ còn lác đác vài đứa học sinh, tôi vừa mệt mỏi vừa chán nản nên lại ra quán nước sáng nay gọi ly trà sữa để giải khát. Mặc kệ bọn con gái ở xung quay cứ nhìn tôi mà tủm tỉm cười nhưng tôi cũng íu thèo quan tâm luôn -.- đang buồn mà bọn nó cứ cười cợt trên lỗi đau của tôi mà nhìn phát ghét!
Nhưng số trời đúng là không phụ người tốt, trong cái lúc tôi đang chán nản nhìn vu vơ vào phía sân trường, tôi chợt nhận thấy hình bóng của em đang bước ra cửa, em đi một mình, đeo cái cặp da nhỏ màu xanh tím, trên tay em là một tập vở gì đó! Đúng là người con gái đó rồi, nhìn dáng người của em cao cao, với bộ mặt luôn lạnh lùng và đôi mắt vô hồn luôn nhìn vu vơ cái gì đó! Em bước ra trước cổng trường đứng chờ ai đó, em cứ đứng đó mà nhìn vô hồn, nhưng em hình như không biết được là đối diện em đang có 1 tên con trai nhìn em 1 cách đầy hạnh phúc và chăm chú. Tôi vui lắm, vậy là em không sao, em vẫn ổn, và lý do mà tôi không còn được thấy em ở trên xe bus nữa có lẽ là em đã có người đưa đón rồi! Tôi cứ nhìn em một cách say mê đầy chăm chú đến từng cử chỉ của em, tôi ở đối diện em chỉ cách em có mấy chục mét thôi sao em không thể thấy tôi cơ chứ?
Vài phút sau, từ trong trường có một tên phóng xe đạp điện, tôi bất chợt giật mình khi tên đó đỗ trước mặt em. Ôi! Chẳng lẽ em là hoa đã có chủ rồi sao? Nó và em nói chuyện gì đó nhưng mà thấy em nói thì ít mà lắc đầu thì nhiều.
– Haha!
Tôi bất chợt cười lớn vì thấy cái cảnh đó, tôi vui lắm mặc dù chẳng biết là họ nói gì nhưng mà thấy em lắc đầu liên tục với vẻ mặt lạnh lùng đó là tôi biết em không đồng ý với những gì nó yêu cầu rồi Nhưng mà khốn nạn là sau khi cười xong tự dưng mấy đứa con gái ngừng hẳn bàn tán mà nhìn vào tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Chắc bọn nó nghĩ tôi là thằng điên mất tự dưng lại cười 1 mình ==” Mất hình tượng quá đi mất thôi Nhưng mà thôi kệ chúng nó, toàn cá sấu thì sao phải xoắn
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi cái gì đó thì thằng kia cũng chán nản với cái bài lắc đầu liên tục của em mà phóng xe đi mất. Và rồi một lúc sau có một người lớn tuổi nào đo, đi con AB đến và đưa em đi!
Sau khi hình dáng của em đã đi khuất thì tôi cũng nốc nốt chỗ trà sữa mà thanh toán rồi đứng dậy và trở về nhà!
Vậy là tôi đoán không sai, em có phụ huynh đưa đi đón về, còn thằng kia chắc là đang theo đuổi em, có ý định đưa em về nhưng mà em đã từ chối rất thẳng thừng. Tất cả có lẽ nào đó chứng tỏ được một điều là em chưa có người iu :v Vậy thì quá hay rồi! Có lẽ là tôi sẽ có cơ hội để tìm hiểu em nhưng mà thật khó khi tôi muốn gặp em, khoảng cách địa lý chúng tôi tuy không phải là xa nhưng mà cũng chẳng đủ gần để cho chúng tôi có thể gặp được nhau, mà tôi mà không gặp được em thì sao mà có thể tiếp cận và tìm hiểu cơ chứ? Đúng là có duyên gặp lại nhưng mà sô phận không cho để tôi được tìm hiểu em, gọi nôm na là tôi với em “có duyên không phận”
*******
Chap 23
Thời gian sao mà trôi nhanh quá! Vèo cái thôi là sắp hết năm học lớp 10 rồi, nghĩ lại mà tôi thấy tiếc quá! Chỉ mới đầu năm thôi tôi vẫn là một thằng học sinh chập chững bước chân vào trường với bộ dạng rất “nghiêm túc” của một học sinh “ngoan”. Tôi còn nhớ đến hình ảnh người con gái dám cán xe vào tay tôi mà làm tôi bị thương mất mấy ngày nhưng ngay sau đó người con gái đó đã hối lỗi bằng cách chép bài hộ tôi. Rồi tôi nhớ những lúc em và tôi cùng nhau đi chơi, vui đùa khắp thành phố mà trong lòng thấy hào hứng vô cùng nhưng niềm vui thì dễ quên còn lỗi buồn thì không bao giờ mà! Trong em những kỉ niệm đó chắc đã tan biến theo mây gió rồi và thời gian rồi, còn lại lỗi buồn chỉ mình tôi chịu thôi! Từ khi cuộc sống của tôi dứt bỏ đi em thì tôi không còn như trước nữa, trái tim tôi như bị đóng băng, cuộc sống như vội vàng, hấp tấp hơn. Em có hiểu cảm giác sống đơn độc một mình nó khó chịu như nào không? Sáng sớm ngủ dậy là tôi đã thở dài vì chán nản rồi, ngày nào cũng lặp đi lặp lại 1 kịch bản khiến tôi phát chán. Sáng dậy đi học rồi đến lớp ngồi nghe nhạc hoặc gục đầu xuống bàn ngủ, mắt vẫn nhắm nhưng tai vẫn nghe mọi thứ diễn ra xung quay. Chiều thì tôi chẳng có việc gì để làm cả, chỉ đơn giản là ngồi bó gối ở nhà hoặc tự kỉ đi đâu đó một mình, bạn thân tôi giờ mỗi đứa 1 nơi mỗi đứa 1 lịch học khác nhau thì làm sao có thể gặp được chứ? Vậy là tôi đi làm thêm để giết thời gian, nhưng đánh đổi vào đó là hôm nào trở về người tôi cũng mỏi rã rời. Cuộc sống như thế đó liệu có đáng để sống không? Không hề chút nào, tôi chẳng muốn nó diễn ra nhưng đã không còn lựa chọn khi em ra đi rồi! Tôi nhớ lắm nhưng khi bên em, những lúc đi chơi cùng em tôi vui lắm, rồi những lúc buồn chán tôi thường gọi cho em nói chuyện hoặc tâm sự mà tâm trạng của tôi cũng vui lên được phần nào! Đúng là cuộc sống của tôi giường như hoàn toàn phụ thuộc vào em, giờ nó đảo lộn lên cũng chính là nhờ em đó!
Giờ em và thằng Miu cũng đã công khai tình cảm với nhau sau vài tháng hẹn hò, em đã dứt bỏ được tôi khỏi lòng mình rồi nên tôi cũng cảm thấy lòng mình nhẹ hơn khi không còn phải nhận sự thương hại từ em nữa, tôi và em như những người xa lạ, gặp em mà tôi chỉ biết mỉm cười rồi gật đầu rồi bước qua em thật nhanh! Đơn giản là tôi vẫn chẳng thể quên được em mà, mới có vài tháng thôi thì tôi làm sao mà quên nhanh vậy chứ, nhưng em hãy chờ tôi nhé, khi tôi quên em rồi thì tôi và em lại sẽ trở thành những người bạn của nhau, tôi đã không còn hận em vì đã rời bỏ tôi rồi. Giờ tôi muốn tạo dựng một mối quan hệ tốt với em chứ tôi không hề muốn em với tôi biến thành những người xa lạ hay thậm chí là kẻ thù của nhau, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù mà! Em và thằng Miu đều đã từng là những người bạn thân của tôi nhưng mà khi tôi và Miu trành nhau vì em thì tôi và nó đã chính thức trở thành kẻ thù, và giờ tôi lại muốn được lại lần nữa trở thành bạn thân của nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Nhưng mà thời gian vẫn chưa tới lúc… có lẽ là vài thàng nữa thôi!
Vậy là tôi đã bước vào tuần ôn tập thi học kì cuối năm, thời gian thấm thoát thật nhanh, tôi giờ lại bận càng thêm bận, tối đến là quãng thời gian mà tôi bắt đầu vùi đầu vào sách vở, sáng học chiều làm thêm đã lấy đi của tôi khá nhiều thời gian nên chỉ còn buổi tối là tôi có thể chuyên tâm học hành, tôi từ bỏ mọi thứ giải trí như đi dạo hoặc ra quán café. Tôi cố gắng học để có điểm số thật tốt để bù lại những quãng thời gian sa đọa của tôi. Những đêm tôi thức đến 12h thôi mà mắt đã nhức không tả được rồi thâm quầng lên nốc cả đống café đen mà cũng không tỉnh ngủ được! Sáng dậy tôi phải đấu tranh với những tiết ôn tập trên lớp mà không thể nào tỉnh táo được, mắt chỉ trực nhắm lại rồi gục đầu xuống bàn! Nhưng rồi 3 cái tuần cực khổ đó đã kết thúc và giờ thì tôi chỉ còn chờ để cho kết quả công bố thôi là có thể an tâm rồi! Sau khi thi học kì xong thì tôi đã thả phanh cho mình thật, tối nào tôi cũng đi chơi nhưng chủ yếu là tự kỉ đi một mình hoặc rủ thằng bạn đi cùng nhau, chúng tôi tung hoành khắp nơi, tìm đủ thứ để chơi và quậy phá và rồi sau đó thì sẽ tìm vào một góc quán nước hay tiệm café để giải khát hoặc trò chuyện đến tận gần đêm mới về! Giờ nghĩ lại mới thấy tôi là một con người sống không có mục đích nào cả.
Hôm nay cũng như những ngày khác, sau khi hoàn thành công việc của mình xong, tôi cũng vác cái xác này về nhà để tắm rửa ăn cơm xong tối lại đi tung hoành tiếp. Đi qua phía cầu chui, tôi chợt dừng lại, trên cầu là hình bóng của một người con gái thân thuộc mà tôi đã từng theo đuổi, tôi không thể nhớ nhầm được, chính là người con gái đó, em đang đứng ở đó ngắm nhìn dòng người đi lại dưới đường, trông em cô đơn và tội nghiệp quá. Tôi bước lên cầu và tiến gần tới chỗ của em để khằng định lần nữa, phải rồi người đó chính là Dạ Uyên Nhi – người con gái mà tôi đã từng theo đuổi. Mặc dù quá khứ của em và tôi đầy rẫy những hiểu lầm nhưng có lẽ thời gian đã xóa đi mọi lỗi lầm rồi nên tôi cũng không hề có ý định giận em. Em đứng đó nhưng không phải là nhìn dòng xe cộ ở dưới mà ánh nhìn của em xa xăm lắm, trong đó đầy rẫy lỗi buồn và chán nản, vì em đứng đây một mình nên tôi cũng đoán được là em đang gặp chuyện buồn. Tôi không biết là em có còn giận tôi không những tôi vẫn muốn đến để nói chuyện với em và nếu được thì sẽ giải thích lại cho chuyện cũ cho em hiểu.
– Đứng đây ngắm cảnh có mát không vậy?
Tôi từ từ bước đến rồi đứng cạnh em chống tay vào lan can mà hỏi em.
Em quay sang nhìn tôi rồi đôi mắt em ánh lên sự ngạc nhiên mà lắp bắp hỏi:
– Đỗ Hoàng… Thiên Thắng! Sao cậu lại ở đây?
Tôi mỉm cười rồi lấy tay gãi đầu đáp lại em:
– Mình về nhà thôi mà, nhưng mà đi qua đây thấy có dáng người quen nên mình mới lên đây xem. Hóa ra là cậu ở đây à?
Em cười với nụ cười buồn mà mắt nhìn ra phía xa kia đáp lại tôi:
– Tình cờ quá ha! Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau.
– Ừm! chính xác là một năm 2 tháng rồi đấy
Em lại lần nữa ngạc nhiên rồi quay sang tôi:
– Sao mà cậu nhớ chính xác vậy chứ?
– Dĩ nhiên rồi, lỗi buồn thì rất khó quên mà!
Tôi đáp rồi cười trừ một tiếng, còn em thì nở một nụ cười buồn rồi quay mặt đi nhìn xa xăm lắm!
– Cậu vẫn còn nhớ chuyện cũ sao?
– Sao không nhớ chứ? Cậu lúc đó có hiểu được cảm xúc của tớ đâu mà!
Rồi bất chợt tôi ngước mặt lên trời rồi cười với một tâm trạng thoải mái nhất, tôi cười vì sau một năm thì mọi hiểu lầm giữa tôi và em đã mất và 2 chúng tôi lại trở thành bạn của nhau!
– Haha… mà đó chuyện cũ rồi nên bỏ qua đi!
– Ừm! Bỏ qua!
Em ấy đáp lại với cái giọng buồn bã và đầy nuối tiếc trong đó!
Sau hơn một năm rồi mà trông em vẫn xinh lắm, xinh hơn trước nhiều, vẫn cái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đó, vẫn gò má với hai núm đồng tiền đó mỗi khi cười làm tôi dao động thật thật nhiều! Nhưng hôm nay tôi gặp em thì em đã không còn là Dạ Uyên Nhi của 1 năm trước nữa. Cái khuân mặt với bọng mắt thâm quầng đâu phải là của em đâu chứ? Cả cái tính cách tinh nghịch, vui vẻ trong em đã biến mất rồi, trong em giờ là một con người lẻ loi, buồn bã chất chứa bao nhiêu tâm sự mà tôi vẫn chưa khám phá được. Nếu tôi có thể là điểm tựa cho em một lần nữa để em rãi bày lòng mình thì tôi sẵn sàng ở đây nghe em tâm sự. Nhìn em giờ trông đáng thương và tội nghiệp lắm, có lẽ em đã thiếu đi sự che chở của một ai đó! Tôi cất tiếng hỏi em, chấm dứt quãng thời gian im lặng giữa em và tôi.
– Tại sao cậu lại ở đây một mình chứ?
Em im lặng một hồi rồi cũng cất tiếng lên trả lời tôi với cái nụ cười buồn và đôi mắt xa xăm:
– Mình không biết nữa, mình muốn được ở một mình… nhưng mình lại không chịu được cái không gian chật hẹp ở trong phòng… rồi mình ra đây! Ở đây sự cô đơn của mình dường như trở lên nhỏ bé hơn thì phải!
Tôi đưa 2 tay đan vào nhau và tựa vào lan can nhìn ra phía xa kia cùng em:
– Cậu gặp chuyện buồn phải không?
Em không trả lời mà chỉ cười trừ một tiếng sau đó em ngửa mặt lên trời rồi vội lấy tay quyệt nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên khóe mi.
– Mình… không có chuyện gì đâu! Chỉ là hơi buồn thôi mà!
– Cậu nói dối, thực sự là trong cậu đang rất buồn, tâm trạng của cậu không hề ổn định chút nào cả!
– Không! Mình không sao đâu mà!
Tôi cười nhẹ một tiếng!
– Hừ :-J Cậu có thể tự dối mình nhưng không dối được tôi đâu! Cậu đang cần một chỗ dựa để có thể tâm sự mà! Nếu cậu vẫn còn tin tôi, tôi sẵn sàng nghe cậu nói!
– Cảm ơn cậu nhé! Cho mình xin lỗi, quá khứ mình đã hiểu lầm cậu! Nhưng mình chúng ta vẫn sẽ là bạn phải không?
– Ừm! Chúng ta vẫn mãi là bạn mà!
Tôi đáp rồi mỉm cười và giơ ngón út lên trước em, em cũng đưa nó lên và ngoắc tay với tôi nhưng nụ cười của em không phải là vui vẻ mà là nụ cười buồn!
– Giờ cậu có thể tâm sự cho tôi, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe nó, đừng giữ nó trong lòng nữa, nó làm cậu buồn thêm đấy!
Em lại đưa mắt ra phía xa mà bắt đầu đáp lại tôi!
– Giờ mình buồn lắm Thắng à! Cậu ấy vừa nói lời chia tay với mình mà! Cậu ấy bảo là cậu ấy thấy không hợp với mình, cậu ấy nói mình trẻ con không hợp với cậu ấy, cậu ấy bảo là quãng thời gian qua bên mình cậu ấy không cảm thấy được sự hạnh phúc!
Nhi nói với tôi và bắt đầu nấc lên từng tiếng 1, nước mắt của em sắp trực tuôn ra rồi! Vậy là em tin tôi. Tôi nghe không sót một từ và cũng cảm nhận được phần nào lỗi đau của em.
Tôi nhìn em chăm chú rồi mở lời tiếp:
– Cậu cứ nói tiếp đi, nói hết ra đi cậu sẽ vui hơn đó! Đừng giữ nữa!
– Nhưng cậu có biết không là suốt 1 qua mình và cậu ấy đã trải qua những quãng thời gian đẹp mà mình có thể cảm nhận được. Những lần mình đi chơi cùng cậu ấy thì cậu ấy thường nói là bên mình cậu ấy thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm! Cậu ấy nói là có được một người như mình cậu ấy mãn nguyện lắm! Vậy mà giờ cậu ấy lại bỏ mình lại, thời gian mình và cậu ấy hạnh phúc bên nhau giường như cậu ta đã quên đi rồi, cậu ấy nói không xứng vậy sao ngày trước con theo đuổi mình chứ? Còn nói là chỉ mãi yêu có mình thôi. Nhưng giờ cậu ta đã thay đổi rồi, tôi biết là cậu ấy đã có người yêu mới, nhưng mà cậu ấy nói dối mình! Tại sao lại vậy chứ? Mình có làm gì sai đâu chứ? Tại sao cứ yêu chán thì lại kiếm đủ lý do để xa nhau chứ? Huhuhu…
Em ấy khóc rồi, khóc thật rồi, em tựa hẳn vào vai tôi mà khóc nức nở! Tôi hiểu được cái cảm giác này, cảm giác mất đi người mình yêu thương nó thực sự rất đau, nhưng có lẽ lỗi đau của tôi không thể bằng em được. Vì em và nó đã từng là người yêu của nhau nên khi phải rời xa tất nhiên là sẽ rất đau và hoang mang rồi, tuy tôi và An chưa là gì của nhau nhưng tôi cũng cảm nhận được lỗi đau khi tình yêu không được trọn vẹn nó như thế nào! Có lẽ giờ em đang cảm thấy cô độc và trống rỗng lắm nhưng cứ khóc đi em, khóc thật nhiều vào, lỗi buồn sẽ theo dòng nước mắt mà trôi khỏi trái tim của em. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà em! Tôi biết người em nói đến là ai, nhưng tôi không thể trách em được. Tôi không thể trách em đã đến với nó rồi lại đau khổ như thế này, vì đó là sự lựa chọn của em mà, em tin nó chứ không tin tôi mà! Đáng lẽ em phải nên hạnh phúc với lựa chọn của mình chứ? Nhưng giờ chính em lại đang đau khổ với chính sự lựa chọn của mình. Có lẽ là em đã sai nhưng mà là do em mà nên tôi không thể làm gì được ngoài việc an ủi và làm chỗ dựa cho em. Người con gái tôi đã từng yêu, cố lên em nhé!
*******
Chap 24
Sau khoảng hơn 15 phút sau em cũng đã nín hẳn đi và chỉ còn nấc nhẹ vài tiếng. Vai tôi thực sự là đã ướt đẫm nước mắt của em và còn rất mỏi nữa vì em tựa vào vai tôi hẳn 15 phút cơ mà! @@
Sau khi khóc xong thì em cũng ngóc đầu dậy rồi từ từ đưa tay lên quyệt đi những giọt nước mắt còn sót lại vương trên má mà mí mắt.
– Xin lỗi vì đã làm ướt áo cậu!
Tôi nhìn em rồi cũng đưa tay lên quyệt hộ em những giọt nước mắt ấy mà trả lời:
– Không sao đâu mà! Chúng ta là bạn mà
Em bỗng hé mỗi cười nhẹ rồi trả lời tôi:
– Ừm, nhưng dù sao vẫn cảm ơn cậu nhé!
Tôi mỉm cười nhìn em:
– Vì điều gì chứ?
Em ngượng ngùng quay mặt ra hướng khác nhìn dòng xe cộ đi lại mà đáp lại tôi:
– Vì… cậu đã… đến bên tớ trong lúc tớ buồn!
– Haha.. Chẳng qua là mình tình cờ đi qua đây và gặp cậu thôi
Tôi cười lớn để tạo ra một bầu không khí vui vẻ giữa em và tôi, tôi làm vậy cũng muốn em vui lên phần nào chứ đừng đau buồn vì một đứa con trai không đáng nữa!
– Hì nhưng cũng không sao, cậu cho tớ mượn bờ vai để khóc là tớ thấy biết ơn lắm rồi!
Tôi mỉm cười không đáp lại rồi cùng em nhìn về xa kia, dòng xe cộ ở dưới cứ đi lại tấp nập vội vã trong buổi tối, ánh đèn vàng, đỏ cứ lấp lánh ẩn hiện khắp trên đường. Sương xuống rồi mà gió lại hiu hiu thổi làm cho tôi thấy hơi lạnh, nhìn sang em, tôi thấy em chỉ mặc có chiếc áo sơ mi đồng phục xắn ống tay lên nhìn mỏng manh lắm, 2 tay em đang ôm vào nhau mà xuýt xoa trước những cơn gió lạnh trên cầu vào buổi đêm. Tôi cất tiếng hỏi em:
– Trời tối rồi đấy, cậu định ở đây mãi à?
Em quay sang nhìn tôi rồi cũng đáp lại:
– Có chứ, nhưng mà mình lỡ trốn học rồi, giờ về nhà thì bố mẹ sẽ hỏi nhiều chuyện lắm!
Tôi ngạc nhiên hỏi em:
– Gì cơ? Cậu trốn học thêm á?
– Ừm! – Em gật đầu nhìn tôi.
– Haiz.. có đáng không chứ?
– Nhưng mà lúc ý mình buồn thật mà, chẳng còn hứng thú để học nữa!
Tôi quay mặt nhìn ra xa xa mà đăm chiêu suy nghĩ.
– Ừm! Thôi được rồi! Đi ăn với tớ nhé!
– Hix hix Nhưng mà mình không mang theo tiền!
Tôi mỉm cười nhìn em, đùa chứ tưởng vấn đề gì toa tát hóa ra là chuyện tiền bạc!
– Cậu hâm quá! Tôi mời nhé, được chứ?
– Nhưng mà…
Giường như em có điều muốn nói mà cứ ngập ngừng rồi thôi nhưng mà tôi cũng hiểu em định nói gì nên đáp lại em ngay lập tức:
– Coi như là bữa nay tôi giúp cậu vui lên được chứ? Lần sau cậu mời lại tôi để cảm ơn cũng được :]]
Em gật đầu rồi cùng tôi bước đi. Chúng tôi cùng nhau rảo bước trên đường, vừa đi tôi vừa bắt chuyện với em để không khí có thể vui lên, và công nhận là tâm trạng của em đã khá hơn rất nhiều rồi! Đúng thật là vậy đấy, em không còn ủ rũ như trước nữa, cái nét tinh nghịch của em dần được bộc lộ ra bên ngoài nhưng vẫn không như trước được. Có lẽ là sau khi rãi bày lòng mình ra thì nỗi buồn của em cũng đã vơi đi được khá nhiều!
Con phố Nguyễn Văn Cừ về đêm cũng nhộn nhịp và tấp nập hơn rất nhiều. Những hàng quán ăn được mở ra cả hai bên đường lấn ra cả vỉa hè, khói nghi ngút từ những quán phở và cơm tạo bay vào mũi tôi làm tôi cảm thấy cơn đói kéo đến mãnh liệt hơn.
– Ăn phở nhé!
– Cậu quyết mà! Sao hỏi mình?
– Thì hỏi cậu xem cậu có thích không thôi!
Tôi mỉm cười trả lời lại em!
– Ừm! Ăn gì cũng được mà!
– Vậy tớ cho cậu thuốc độc cậu cũng ăn à
Tôi trêu em, em thì có vẻ tỏ ra không thích mà nhăn mặt trả lời tôi:
– Đừng có đùa tớ thế! -.-“
Tôi mỉm cười rồi gãi đầu cúi xuống tỏ vẻ biết hỗi lỗi với em!
Vào một quán phở bên đường, chúng tôi chọn một bàn ở ngoài trời để cảm nhận cái không khí đường phố Hà Nội buổi đêm! Đùa chứ bây giờ nghĩ lại mới thấy mình ngu, ngồi ngoài toàn hít bụi với khói xe thì bổ ích cái gì chứ?
Sau khi ngồi gọi 2 tô phở bò thì tôi và em cũng ngồi chờ và ngắm nhìn những dòng xe đang đi lại trên đường. Thấy không khí im lặng quá, tôi cất tiếng hỏi em để phá vỡ bầu không khí này:
– Cậu giờ đang học trường nào vậy?
– Mình học NGT, còn cậu?
Giờ tôi mới thấy mình hỏi ngu, rõ ràng áo em có logo trường NGT mà tôi lại còn hỏi như vậy mới ngu chứ :]] Mà em học NGT cũng đúng thôi mà, vừa xinh vừa học giỏi như vậy không học NGT thì phí lắm.
– Hì! Mình học LTK ==”
Tôi trả lời mà em tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi:
– Cậu học giỏi lắm mà sao lại học LTK chứ?
Em thông mình thật đấy ==” Do em mà tôi mới bị mất hẳn 1.5đ liền nên trượt, chẳng lẽ tôi phải thuật lại từ đầu đến cuối là do em làm tôi bị khủng hoảng tâm lý sao?
– Học LTK cho gần nhà ý mà
Em gật đầu nhìn tôi rồi lại chuyển hướng nhanh sang bên cạnh vì phở của chúng tôi đã được làm xong và giờ thì phục vụ đã mang ra trước bàn rồi!
– Yeah! Có đồ ăn rồi!
Tôi nhận tô phở rồi nhìn em mỉm cười:
Ăn thôi nào, đói quá! Chúc cậu Ngon miệng nhé!
– Ừm! Cậu cũng ngon miệng
Tôi cắm đầu vào mà hì hục ăn rồi húp như là người bị bỏ đói một tuần vậy! Ăn xong rồi tôi đặt đũa và bát xuống:
– No quá!
Nhìn sang em thì em vẫn đang ăn từ tốn, nhưng rồi cũng ăn xong. Em nhìn tôi hỏi:
– Gì mà nhìn kinh vậy? Vẫn đói à?
– Ừ! Nhìn cậu ăn mà mình thấy tiếc cho tô phở quá!
– Cậu.. đúng là đồ lợn mà. Đừng nhìn nữa để tớ ăn đi ==”
Tôi mặc kệ lời em nói mà cứ ngồi nhìn em ăn. Còn em thì bực mình nhìn thằng vào tôi giận dữ nói!
– Cậu! Nhìn nữa mình không ăn nữa đâu đấy >”