Cha tôi hơi béo nhưng lại rất cao lớn. Cha là người đàn ông duy nhất mà tôi được thường xuyên nhìn thấy. Em trai còn quá nhỏ, vì vậy, tôi thường không coi nó là một người khác giới. Từ trước tới giờ, cha thường rất ít khi nói chuyện với tôi, còn tôi, cũng vì sợ hãi mà chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào ông. Trong trí nhớ của tôi, cha chưa bao giờ mỉm cười, ít nhất là cũng chưa bao giờ cười với tôi.
Từ nhỏ, tôi đã được nuôi dạy để trở thành một cô gái con nhà thế gia vọng tộc, hiền thục, ngoan ngoãn và biết phục tùng. Cho tới tận năm mười lăm tuổi, tôi vẫn chưa từng một lần bước chân ra khỏi cổng nhà mình.
Tất nhiên, trước khi hiểu được thế nào là hạnh phúc, tôi vẫn rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại; khi chưa biết đến tình yêu, tôi vẫn không hiểu thế nào là nhớ nhung da diết; trước khi thực sự được gặp những người khác giới, tôi vẫn cho rằng, tất cả những người đàn ông trên thế gian này đều đáng sợ như cha, vì thế tôi không nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ dám kính nhi viễn chi.
Tôi cũng đã từng nghe một cô bé a hoàn, mặt mũi đỏ lựng, ấp a ấp úng kể về câu chuyện tình yêu chưa có mở đầu đã đến hồi kết thúc của nó. Sau khi nghe xong, tôi bèn cười giễu cợt nó bằng một ánh mắt hết sức ranh mãnh, cười đến nỗi chính bản thân cô a hoàn đó cũng cảm thấy rằng phụ nữ có dính dáng tới tình yêu thì thật đáng xấu hổ, không có lòng tự trọng. Cuối cùng, cô bé che mặt bỏ chạy. Từ đó, cô ấy cũng không bao giờ nhắc lại chuyện đó với tôi nữa.
Tôi cũng có những thú vui riêng của mình: Tôi thích thả cho diều giấy bay cao thật cao, cao tới nỗi dường như có thể chạm được cả vào bầu trời. Sáng sớm, tôi thường dạo chơi trong vườn hoa, để váy áo được nhuốm đẫm mùi hương hoa nhài. Tôi còn dùng chiếc vợt tự tay đan lấy để bắt những chú bướm cánh tím, nhưng bắt xong, thấy thương xót, tôi lại mở lòng từ bi, thả chúng bay đi. Thả chúng đi rồi, tôi còn vẩy vẩy tay áo, ra vẻ không màng tới sự biết ơn của chúng. Những lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, giống như mình vừa làm được một việc thiện vậy. Sau bữa cơm tối, tôi thường ngồi trên căn gác lửng, khe khẽ gảy khúc Tứ Trương Cơ … Cuộc sống dường như không biết tới u sầu, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ. Ngày tháng trôi đi một cách êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, thong dong tự tại.