Rất lâu, rất lâu sau đó, tất cả lại được an bài trở về rất lâu rất lâu trước đó.
Thế là nàng lại trở về với những điệu bộ ,cử chỉ trước đây, dường như, chưa có ai từng xuất hiện trong đời.
Nàng lại trở về với cuộc sống mê muội của chốn lầu xanh, mọi thứ trước mắt trở lên trống rỗng, đêm nay cười với người, ngày mai lại quên hết. Nàng hát vì mình, múa vì mình, say vì mình và khóc cũng vì bản thân mình.
Sauk hi bóng dáng của Ngô Văn Bác biến mất khỏi lầu xanh năm ngày, nhị công tử họ Tô đã qua đêm tại phòng của Phấn Đại. Trong lúc mặn nồng, chàng đã vuốt ve khuôn ngực trần của Phấn Đại, vừa kể cho nàng nghe, hai năm trước đây, càng đã bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng như thế nào để rồi sau đó cứ nhớ nhung khôn xiết.
Thế rồi, trước sự tấn công một cách đầy mê hoặc của Phấn Đại, nhị công tử họ Tô tám ngày liền không bước chân ra khỏi cửa Ngọc Hương Lầu! Lúc nào chàng cũng quấn chặt lấy Phấn Đại, không rời một phút.
“Chàng ở lại đây lâu như vậy, không sợ quan lớn nhà nhạc phụ đại nhân hay sao?” Phấn Đại mỉm cười.
“Yên tâm đi, nhạc phụ đại nhân có công chuyện phải lên kinh thành rồi, mụ vợ xấu xí của ta đang ở nhà mẹ đẻ nửa tháng. Hơn nữa,lại có con hồ ly tinh nhỏ bé đang nằm trong lòng đây”, chàng gõ nhẹ vào mũi của Phấn Đại, “Ta mà không đến đây, nhơ trái tim bị loạn nhịp thì biết làm thế nào?”. Nói rồi ôm ghì lấy Phấn Đại, hôn lấy hôn để. Phấn Đại nhớ lại cảnh hai năm về trước, khi nàng đứng trên lầu nhìn cảnh nhị công tử họ Tô đi đón dâu, hồi đó, chàng mặc một bộ lễ phục cao quý, cưỡi một con ngựa to lớn, khí thế hiên ngang, tưng bừng hồ hởi.
Hai năm sau đó, tất cả đều là vật vẫn còn, người thì đã mất.
Phấn Đại nhìn người đàn ông đang chỉ nghĩ đến sắc dục trước mặt mình nở một nụ cười trong tâm trạng phức tạp, lễ phục của chàng đâu rồi, khí thế hiên ngang của chàng đâu rồi….
Phấn Đại cũng chưa bao giờ hỏi thăm nhị công tử họ Tô về Tô Kỷ. Ngay cả một câu hỏi xã giao thông thường nhất cũng không có. Dường như từ trước đến nay, nàng chưa từng quen biết một người như vậy, dường như người đã từng thề non hẹn biển với Tô Kỷ là Nghễ Nhi chứ không phải nàng. Bởi vì , so với Phấn Đại, tình cảm nhiệt thành của Nghễ Nhi dành cho Tô Kỷ nhiều hơn nàng rất nhiều.