Anh: Ko thể tin đc
Anh: Hôm nay là 1 ngày đáng nhớ
Em: tin đc quá đi chớ hehe
Anh: Tự nhiên thấy vui y như mới biết yêu
Anh: Hên là a ko bị đau tim
…
Anh á? Anh là heart attacker mà, sao anh lại bị đau tim đc chứ? Hay như ngta hay nói, sinh nghề tử nghiệp hở anh dấu yêu .
12/09/2015 – Hẹn hò xì tin (1)
Trước ngày về, em đã có một sự khủng hoảng nhẹ, cũng chả phải chuyện ghê gơm,1 gì, chỉ là công việc không được giải quyết như mong đợi của em. Nhưng thôi, thời gian đã đến, em cứ hưởng thụ những ngày đẹp đẽ sắp tới đã. Dù không phải lần đầu tiên chúng mình gặp, nhưng đây lại chính là buổi gặp sau những ngày chính thức nhận lời yêu nhau, thú thật em không tránh khỏi hồi hộp. 1pm đáp xuống sân bay TSN, nhìn thấy anh từ xa, em đã nghe tim đập rộn ràng. Vậy đó, bóng dáng này, nụ cười này, bây giờ em có thể tự tin nói rằng chúng là của em 😛 Anh chở em đi ăn phở rồi về nhà, 2 đứa cứ tíu tít những chuyện linh tinh.
Anh: Em về nghỉ ngơi, chơi với ba mẹ rồi chiều tối anh đón nha.
Em: 7h nha anh.
Anh: Lâu vậy, anh biết làm gì cho tới giờ đó, em lại còn hay đòi về sớm nữa, gặp được chút hả.
Em: Vậy 6h đc ko anh?
Anh: Cũng tạm đc, hay thôi em cứ nghỉ chừng nào hết mệt thì gọi rồi anh qua. Em muốn đi đâu?
Em: Đi ăn phá lấu, đi ăn ốc, đi xem phim, đi ăn kem…
Anh: Rồi rồi, nhưng đi ăn mấy cái này thì anh đi xe máy nha đại tiểu thư.
Em: Xe máy thì dễ ôm chứ sao nhỉ. Cứ làm như em chưa đi với anh?
Thế nhưng chiều t7 đó SG mưa tầm tã, mọi kế hoạch coi bộ tiêu tùng rồi. Tưởng gặp nhau sớm nhưng cũng phải 7h anh mới đến thật, nào kẹt xe, nào mưa gió anh bảo có những đoạn không kịp gạt nước, toàn chạy dò dò theo cảm giác. Cuối cùng quyết định lên Cresent Mall vì mình cũng chưa ra đó bao giờ, từ nhà mình lên Q7 xa tít tắp. đúng là dư xăng và rảnh thời gian đây mà. Trời cứ mưa ngoài kia, có 2 đứa sắp già trong cùng 1 chiếc xe lang thang mặc kệ tất cả. Có những lúc chỉ là quay sang nhau cười toe 1 cái, có khi lẩm bẩm cùng hát theo 1 bài hát theo list nhạc của em. Là anh lắc đầu khẽ nói “Trời ơi ở SG mà phải bật sưởi trong xe” khi thấy em hơi xuýt xoa vì lạnh. Là anh kéo em hôn mê say những khi dừng đèn đỏ, không quên trấn an rằng “Anh dán kính rồi, ở ngoài không nhìn thấy gì đâu”. Em sẽ không quên khoảnh khắc đó, khi đang dừng xe, em cảm giác gương mặt thật gần, quay sang thấy anh đã nghiêng sang em rồi, em cười quay đi nhưng anh vẫn “lì lợm” với ánh mắt biết nói. Thế là em phải chịu thua đấy, lại phải gần anh nghe anh thì thầm “Thương anh nhiều không?”, nhiều chứ, nhiều đến mức cảm thấy không thở nổi vì sắp nhồi máu cơ tim đây. Mọi thứ hiện diện trong đầu em lúc đó chỉ là anh, cũng như hôm sau anh chat Viber cùng em bảo rằng tâm trí anh cũng chỉ hướng ghế phụ. Đây thật sự là tình yêu đúng không anh? Trong mắt chúng mình chỉ có nhau