AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 15:26.

Minh Nhật rời khỏi nhà Ngân hằng trong lòng cậu ngổn ngang suy nghĩ, Ngân hằng nói đúng, họ cũng sẽ không cho cậu gặp Ngân hằng, trừ khi cậu chấp nhận từ bỏ phần tài sản kia mà thôi. Nhưng mà nếu cậu rời bỏ thì những ngày qua phải chịu đựng , phải nhẫn nhịn vì cái gì? Nhưng nếu không rời bỏ……
Ngân Quỳnh đứng chờ Minh Nhật trước cổng nhà, cô nhân lúc mẹ đi vắng mà cho Minh Nhật vào. Bây giờ đứng bên ngoài trông cửa, thấy vẻ mặt trầm tư của Minh Nhật, Ngân Quỳnh đau lòng nói:
– Ngân Hằng tốt đến như vậy sao? Dù là phải cầu xin mình, vẫn chấp nhận à.
– Bạn không hiểu được đâu.
– Không! Mình hiểu! – Ngân Quỳnh buồn rầu đáp, đôi mắt đen chứa đựng một nỗi niềm thầm kín, một tình cảm đè nén – Đó là một sự ngốc nghếch, khờ dại. Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.
– Bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận – Minh Nhật lẩm bẩm lập lại lời Ngân Quỳnh.
“…trừ khi bạn vất bỏ tất cả vì mình….” – Minh Nhật nhớ lại lời Ngân Hằng. Cuối cùng cậu đã hiểu mình thua Lâm Phong ở đâu.
Trong lòng cậu có quá nhiều nỗi đau, có quá nhiều món nợ, khó lòng vứt bỏ. Cho nên dù yêu thích Ngân Hằng đến đâu chẳng nữa, cậu vẫn không thể vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Cậu chưa hiểu tận tường cái gì là bất chấp mọi thứ vì tình yêu mà không hối hận.

Minh Nhật vừa rời đi không bao lâu thì một người phụ nữ đã xuất hiện trước cửa nhà Ngân Hằng, bà Kim Lương lúc này cũng vừa về tới. Ánh mắt bà quét lên người đàn bà vừa xuất hiện trước cửa nhà mình. Bà thầm đánh giá người phụ nữ kia, bà ta ăn bận sang trọng, cho thấy là loại người có tiền tài, không thể đắc tội. Bèn nhỏ nhẹ hỏi chuyện.
– Chị này, chẳng biết chị tìm ai trong nhà này.
Người phụ nữ kia nghe hỏi bèn quay đầu lại, là một người phụ nữ đẹp, nhưng trông đôi mắt có phần mỏi mệt. Bà ta nhìn bà Kim Lương nói:
– Tôi muốn tìm cháu Ngân Hằng.
Vừa nghe câu trả lời, bà Kim Lương trong bụng cười thầm:” Xem ra đây sẽ là người sẽ bỏ tiền ra giúp công ty trả nợ đây”, cho nên bà ta vồn vã nói:
– Dạ chào chị. Mời chị vào nhà. Không biết chị tìm cháu Ngân Hằng nhà em có chuyện gì hay không?
Người đàn bà không đáp chỉ gật đầu rồi bước theo bà Kim Lương vào bên trong, thấy người đàn bà không đáp, bà Kim Lương có chút nổi giận, nhưng nghĩ đến đây là người giúp công ty bà như lời ba Minh Nhật nói nên bà nín nhịn.
– Chị ngồi chơi, em vào gọi con bé.
Bà Kim Lương nhanh chóng lên lầu gọi Ngân Hằng đi xuống. Ngân Hằng đi xuống lầu, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng Ngân Hằng có chút lạnh lẽo, nhưng cô biết thế nào cũng xảy ra chuyện này, nên bình thản bước xuống gật đầu chào người phụ nữ trước mặt.
– Con chào bác.
Người phụ nữ gật đầu rồi theo tay mời của Ngân Hằng mà ngồi xuống ghế.
– Bác nghĩ con biết bác đến đây làm gì chứ.
– Dạ con biết – Ngân Hằng cười nhẹ gật đầu.
– Con vẫn luôn là cô bé thông minh – Bà Ngọc lan nhìn Ngân hằng bằng đôi mắt yêu thương nói – Bác luôn luôn thích con.
Ngân Hằng được khen, cô khẽ cười, đưa mắt nhìn bà Ngọc Lan chờ đợi điều bà sắp nói. Bà Ngọc Lan nhìn ánh mắt của Ngân Hằng, cũng không muốn dài dòng nữa, bà liền kể.
– Chắc con biết, Minh Nhật là anh em cùng cha khác mẹ với Lâm Phong.
– Con biết.
– Lâm Phong không biết điều đó, nó luôn nghĩ nó và thằng bé kia là anh em sinh đôi. Nhưng thằng bé Minh Nhật kia luôn xem Lâm Phong là cái gai trong mắt, luôn có sự đố kị, cạnh tranh nhất là việc phân chia gia tài – Bà Ngọc Lan nhẹ nhàng kể, bà cố ý nhấn mạnh từ “ phân chia gia tài “ – Con cũng biết, Lâm Phong bị chứng bệnh ung thư máu, dù được Minh Nhật hiến tủy, nhưng vẫn phải uống thuốc đều đặn, sức khỏe sẽ bị yếu đi rất nhiều, rất dễ bị các loại vi khuẩn gây bệnh khác xâm nhập. Cho nên bác vẫn luôn chăm sóc thằng bé, không để nó chịu bất kì tổn thương nào hết, vậy mà…..
Ngân Hằng hiểu bà muốn nhắc đến việc cậu và hai người bạn kia, cô cúi đầu buồn bã.
– Bác không có ý trách cháu. Chuyện bác muốn nói với cháu là ….- Bà ngập ngừng nhìn cô.
– Cháu biết, cháu có nghe nói, là ông nội bạn ấy không cho bạn ấy gặp cháu.
– Đúng vậy. Cháu biết không, là một người mẹ, bác luôn muốn giành cho con mình những thứ tốt nhất. Nhất là khi Lâm Phong trong tình trạng này, bác càng muốn cho con mình nhiều thứ hơn để nó có thể sống an nhàn vui vẻ về sau. Nhưng lại xuất hiện thêm một đứa cháu trai nữa, và vì cháu, ông nội Lâm Phong đã tuyên bố, sẽ rút lại toàn bộ tài sản mà ông muốn cho Lâm Phong mà trao cho Minh Nhật. Bác không thể để chuyện này xảy ra, cho nên đến đây gặp cháu. Hy vọng cháu hiểu được tấm lòng của bác mà rời xa Lâm Phong.
Ngân Hằng cắn chặt răng, dù dặn lòng rời xa Lâm Phong, nhưng vẫn không ngăn được nỗi buồn đau trong lòng . Mũi cô đỏ lên, hai tròng mắt đỏ hoe, cô cúi đầu xuống che dấu.
Bà Ngọc Lan nhìn thấy dáng vẻ mỏng manh của cô như thế thì đau lòng vô cùng, nếu không phải bà muốn tốt cho con trai, cũng không nhẫn tâm làm điều này với một cô bé như Ngân Hằng. Nhưng tất cả đều phải chấp nhận như một số mệnh đã an bài. Cho nên để bù đắp, bà bằng lòng làm tất cả để Ngân Hằng có thể sống tốt hơn.
Bà nhẹ nhàng đưa ra một xấp hồ sơ được bỏ trong phong bì cẩn thận rồi chậm rãi nói:
– Bác biết, hiện nay công ty của gia đình con gặp khó khăn, có nguy cơ phá sản. Cho nên bác và bác trai đã bàn với nhau, sẽ giúp đỡ công ty của con. Chỉ yêu cầu con, từ này đừng gặp Lâm Phong nữa. Bác và bác trai đang sắp xếp cho Lâm Phong đi du học. Mong rằng từ lúc đó, con và thằng bé sẽ không gặp nha nữa.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bầu trời tối sầm đầy buồn bã.
– Ngân Hằng….bạn ra đây đi, chúng ta nói chuyện – Lâm Phong đứng dưới hàng rào nhìn lên khung cửa sổ nhà Ngân Hằng hét lớn.
Đáp lại cậu là sự im lặng đến đáng sợ.
Ngần Hằng….bạn ra đây đi mà, mình xin bạn đó, chúng ta ra nói rõ ràng đi mà – Giọng lâm Phong khàn đi đau đớn cầu xin cô gặp cậu dù chỉ một lần.
Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên là muốn được gặp cô. Cậu không màng lo lắng của mẹ chạy đến nơi này, trên người quấn đầy băng quấn kèm theo một trận nhức nhói, chỉ sợ tên Hào kia làm khó cô. Vậy mà khi đến nơi, cậu chỉ nhận được một câu nói của Ngân Hằng nhờ Ngân Quỳnh truyền đạt lại rằng : “ Từ hôm nay, chúng ta chính thức chia tay nhau” Sau đó dặn Ngân Quỳnh không được nhận bất cứ lá thư nào của Lâm Phong nữa.
Điều này càng khiến Lâm Phong đau buồn không cùng, đành đứng bên ngoài hét to mong Ngân hằng sẽ chịu ra gặp cậu một lần nữa.
– Mày nghĩ cô ấy sẽ ra gặp mày sao – Giọng nói của Minh Nhật đầy mĩa mai vang lên sau lưng cậu.
– Liên quan gì đến mày – Lâm Phong quay đầu lại đanh mặt nhìn Minh Nhật đáp.
– Mày quên ông nội đã nói gì với mày hay sao?
– Tao không quan tâm đến mớ tài sản đó, nếu mày thích cứ việc lấy đi – Lâm Phong cười nhạt đáp, từ xưa đến giờ, cậu chưa từng nghĩ đến việc tranh giành tài sản với Minh Nhật.
– Có lẽ mày khinh thường tao, mày coi thường những thứ vật chất mà ai ai cũng muốn có. Mày chấp nhận vứt bỏ những thứ đó, nhưng mày không biết Ngân Hằng lại cần những thứ vật chất mà mày đang xem thuờng đó.
– Mày nghĩ Ngân Hằng cũng như mày chắc – Lâm Phong cười chế giễu.
– Haha….xem ra mày đúng là một thằng ngốc rồi. Nếu Ngân Hằng xem thường những vật chất đó thì vì sao cô ấy lại cuối đầu cam chịu trước tên Hào chứ.
Lâm Phong nghe nói thì tái mặt, tay siết chặt lại, cậu biết Ngân Hằng vì công ty của ba mình mà cuối đầu cam chịu khuất phục trước tên Hào. Lòng cảm thấy xót xa vì cô. Ngân Hằng vốn là người có tự trọng cao, cô không phải hạng người ham danh lợi mà từ bỏ tôn nghiêm của mình. Cuối cùng vứt bỏ tôn nghiêm cầu cạnh tên Hào để đổi lấy vật chất .
– Mày im đi – Lâm Phong cáu giận hét lên, cậu nắm lấy cổ áo Minh Nhật trừng mắt giận dữ ghiến răng cảnh cáo – Tao cấm mày nói về Ngân Hằng bằng giọng điệu như thế.
Minh Nhật hất mạnh tay Lâm Phong ra, sắc mặt bừng bừng nhìn Lâm Phong nói:
– Để tao nói cho mày biết thêm một điều. ****** đã đến gặp Ngân hằng ra điều kiện, chỉ cần rời xa mày, bà lập tức giúp đỡ cho công ty ba cô ấy. Mày nghĩ xem, Ngân Hằng quyết định lựa chọn ra sao? Cô ấy không chịu gặp mày, đã cho thấy sự lựa chọn của cô ấy rồi. Haha….Mày tưởng ai cũng như mày có thể xem nhẹ vật chất hay sao. Mày từ nhỏ không biết sự thiếu thốn vật chất là thế nào nên mới dễ dàng nói vất bỏ, nên mới xem thường những người luôn cầu vật chất như tao. Mày xem…cuối cùng thì sao, mày cũng chẳng thể nào chiến thắng được vật chất , kể cả tình yêu của mày….
– Mẹ sẽ không làm như vậy – Lâm Phong không tin mẹ mình lại làm cái việc đó.
– Vậy để tao nói cho mày biết. Thực chất tao không phải anh em sinh đôi gì đó của mày đâu. Tao với mày là cùng cha khác mẹ. bà ấy lo sợ tài sản về tay tao, cho nên mới quyết định như vậy.
– Im miệng – Lâm Phong tức giận lao vào đấm vào mặt Minh nhật khiến cậu ấy ngã xuống đất.
Nhưng dù đau, Minh nhật vẫn cười lớn bảo:
– Tao với Ngân Hằng mới thật sự hợp nhau. Hiện tại, tao rất được lòng ông nội, gia tài đó, tao nhất định sẽ giành lấy. Trước sau gì, cô ấy cũng nghiêng về phía tao mà thôi. Ngân Hằng sẽ không thuộc về mày đâu, cô ấy đã nhận lời ******, sẽ rời xa mày, rời xa mãi mãi.
Lâm Phong tức giận, cậu không thèm nói tiếp nữa quay lưng bỏ chạy về nhà chất vấn mẹ mình.
– Đúng vậy – Bà Ngọc Lan thở dài thừa nhận.
– Mẹ! Sao mẹ có thể làm như vậy. Con không cần, con không cần cái gia tài này – Lâm Phong giận dữ hét lên.
– Bốp….con im miệng cho mẹ – Bà Ngọc Lan giơ tay tát vào mặt Lâm Phong một cái, nhưng đánh xong bà cũng ngỡ ngàng, bàn tay run run, bối rối cùng ân hận nhìn Lâm Phong, chưa bao giờ bà đánh con.
Lâm Phong cũng sững người, đôi mắt kinh ngạc nhìn mẹ mình đầy oán giận.
– Mẹ…- Môi bà Ngọc Lan run run nói không nên lời.
Lâm Phong quay người quyết định bỏ đi.
– Con đứng lại cho mẹ.
Nghe tiếng hét phẫn nộ của mẹ, Lâm Phong khựng chân đứng im.
– Mẹ làm tất cả đều vì con và chị gái của con. Lâm Phong, con mới là con cháu đích thực của nhà họ Lâm. Tài sản này phải là của con mới đúng. Còn Minh Nhật, nó chỉ là một đứa con rơi mà thôi, nó hoàn toàn không xứng đáng nhận tài sản này. Dù thế nào đi nữa mẹ cũng quyết không để tài sản này lọt vào tay nó. Cho nên, mẹ sẽ không để ông chọc giận ông nội thêm nữa đâu, mẹ quyết định đưa con qua mỹ du học, thủ tục cũng đã hoàn tất rồi. Chỉ vài ngày nữa là khởi hành, từ bây giờ đến lúc đó, con ngoan ngoãn ở trong nhà cho mẹ.
– Con không đi, con tuyệt đối không đâu – Lâm phong lắc đầu gầm lên rồi quay đầu chạy thật nahnh ra khỏi nhà mặc kệ tiếng hét của mẹ cậu ở phía sau.
Lâm Phong bắt xe taxi chạy một mạch đến nhà Ngân Hằng, trời đã bắt đầu đỗ những hạt mưa buồn bã lạnh lùng xuống đất. Trong đêm tối, những hạt mưa phản chiếu dưới ánh đèn đường càng tăng thêm nổi buồn bi thảm trong lòng người.
– Chị, Lâm Phong đang ở bên ngoài – Ngân Quỳnh thở dài thông báo cho Ngân Hằng nghe khi thấy Lâm Phong liên tục nhấn chuông trước cửa nhà đòi gặp Ngân Hằng .
– Mặc kệ cậu ấy đi – Ngân Hằng đau lòng cắn chặt răng gạt bỏ hình ảnh Lâm Phong ra ngoài.
– Bên ngoài trời đang mưa lớn – Ngân Quỳnh nhìn màn mưa như trút nước khẽ nói.
Ngân Hằng cúi đầu im lặng.
– Lâm Phong vẫn còn đang bệnh – Ngân Quỳnh không nhẫn tâm thấy Lâm Phong đứng chờ đợi bên ngoài như thế bèn nhắc nhở Ngân Hằng – Tùy chị vậy, em về phòng đây.
Ngân Quỳnh bước ra, còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp Ngân Hằng.
Không gian trong phòng bỗng vắng lặng và im ắng, ngoại trừ tiếng mưa đang gào thét bên ngoài đáng sợ. Ngân Hằng từ từ đứng lên, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lâm Phong đang đứng ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong đêm tối, dưới ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn rõ gương mặt và đôi mắt của Lâm Phong, nhưng ánh sáng từ mắt cậu khiến người ta cảm thấy một nỗi đau tận cùng.
Cái lạnh tràn về trên cơ thể đã nhuốm đầy nước mưa của cậu, khiến một người thanh niên cao lớn như cậu cũng run khẽ lên. Những băng quấn trên người Lâm Phong đã bị mưa thấm ướt không còn là một màu trắng trong như trước nữa. Ngân Hằng cắn răng quây đầu không muốn nhìn tiếp, lòng cô đau xé, sụp người ngồi xuống đất, nước ắt lăn dài tên gương mặt.
Vì sao ông trời lại cho con người có tình cảm với nhau, rồi lại nhẫn tâm khiến họ phải chia xa như thế.
Tim đau đến nỗi không thở được, rõ ràng nước mắt rơi ra, vậy mà cõi lòng vẫn mãi nặng trĩu không nguôi. Máu trong người bị nỗi đau dằn xé kia mà chạy loạn. Tạo ra một sự nhức nhói vô cùng tận, lòng ngực đau buốt, tim như muốn vỡ ra, tận cùng nỗi đau này biết phải làm sao để xoa dịu.
Ngân hằng đưa tay lên ngực, những ngón tay bấu chặt vào da thịt mềm mại của cô nhanh chóng để lại dấu ấn khắc sâu đến chảy máu nhưng vẫn không thể nào làm xoa dịu được nỗi đau trong lòng.
Bàn tay chạm vào chiếc lọ thủy tinh treo trên cổ cô, bàn tay siết chặt thật chặt chiếc lọ trong lòng bàn tay. Chặt đến nỗi sợi dây truyền bị đứt ra rơi xuống. Ngân Hằng đưa bàn tay trước mặt mình rồi xòe ra. Lọ thủy tinh ghi lời hứa hẹn của hai người trong đó. Một cảm giác chạy xẹt vào người Ngân hằng, cô đứng bật dậy lao ra khỏi nhà chạy đến bên Lâm Phong.
– Cuối cùng mình cũng chờ được bạn ra rồi – Lâm Phong mĩm cười hạnh phúc dưới màn mưa, nụ cười mang theo sự run rẩy trong lạnh giá nhưng là nụ cười rất đẹp, hòa vào mưa nhưng không hề tan biến theo làn nước.
Ngân hằng lao thẳng vào lòng cậu, hay tay ôm chầm cổ cậu, để cơ thể cô có thể chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cậu, để xua đi cái lạnh dưới mưa rào kia.
Lâm Phong cũng ôm chầm lấy sau lưng Ngân hằng, tay cậu mạnh mẽ siết chặt, như muốn để cơ thể cô cùng cậu hòa vào làm một, để cô mãi mãi ở bên cậu.
Dưới trời mưa lạnh lẽo, từng hạt từng hạt nặng nề rơi, chẳng mấy chốc ướt sủng quần áo và mái tóc của Ngân Hằng nhưng trong vòng tay của Lâm Phong, cô cảm nhận được nhịp đệp và hơi ấm của cậu, cô thể không có cảm giác lạnh lẽo. Nếu có thể bên nhau như vậy, dù có phải chịu thêm bao nhiêu cái lạnh phụ khắp cơ thể họ cũng chấp nhận.
– Phong….- Ngân hằng nghẹn ngào gọi tên cậu trong cơn mưa.
Sau tiếng gọi là một nụ hôn ấm áp, môi họ quyện vào nhau. Những hạt mưa rơi từ mặt của họ lặng lẽ lăn vào bên trong miệng họ, lập tức bị sức nóng cuồng loạn trong đó làm bốc hơi ngay lập tức.
Rất lâu, rất lâu ….khi những hạt mưa không còn nặng nề trút xuống nữa, họ mới buông nhau ra. Trán hai người tựa vào nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện, Lâm Phong hẽ khàng nói:
– Chúng ta cùng bỏ trốn đi. Đi đến một nơi xa thật xa, không ai tìm được chúng ta. Mẹ mình sẽ không chia cắt chúng ta được. Chúng ta sẽ làm việc chăm chỉ, cùng xây nhà, cùng trồng rau, tạo ra một mảnh vườn nhỏ, hằng ngày chúng ta vui vẻ bên nhau, có được không?
Ngân Hằng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, ánh mắt cậu thể hiện sự chân thành, sự quyết tâm rời đi. Trong lòng cô vừa hạnh phúc, vừa hoang mang. Nếu cô quyết định bỏ trốn thì sao….ba cô, Gia Bảo thế nào….
Ngay lúc đó, ánh đèn xe lóe lên về phía họ. Ánh sáng chói khiến cả hải nheo mắt quay đầu nhìn về hướng đó. Mẹ Lâm Phong từ trong xe hốt hoảng chạy ra.
Bà Kim Lương cũng từ nhà che dù chạy ra.
Lâm Phong và Ngân hằng nhìn nhau, hoảng sợ, tay siết chặt tay nhau lại.
– Phong! Theo mẹ về – Bà Ngọc Lan dẫn theo vài người bước đến.
– Con không muốn về cái nhà đó nữa – Lâm Phong siết chặt tay Ngân Hằng đáp.
– Theo tao vào nhà – Bà Kim Lương chạy đến nắm tay Ngân hằng kéo vào trong nhà. Hai người mà mẹ Lâm Phong đưa đến cũng đang ra sức kéo cậu vào xe.
Cả hai bên đều ra sức tách hai người họ ra.
– Đừng buông tay mình ra – Lâm Phong nhìn Ngân hằng nói. Nói rồi cậu siết chặt tay Ngân hằng hơn, đến nỗi tay cô đỏ bừng đau rát.
Bàn tay cả hai người đang từ từ rời ra, dù cả hai vẫn cố gắng nắm tay nhau, trong giây phút hai bài tay sắp rời nhau. Trong thời khắc, Lâm Phong cố gắng kháng cự hai người kia, siết chặt tay Ngân Hằng hơn nữa. Cô bỗng nghe tiếng Gia Bảo gọi chị.
Sự hoảng hốt vì sắp bị chia xa bỗng tĩnh lặng lại, Ngân Hằng nhìn Lâm Phong với đôi mắt tuyệt vọng hối lỗi, cô khẽ lắc đầu rồi từ từ buông tay Lâm Phong ra.
Lâm Phong nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn kinh ngạc, sửng sờ.
Bà Kim Lương lôi Ngân Hằng đi vào trong nhà, bà tát mạnh vào mặt cô, khiến cả người cô nằm sấp xuống sàn nhà. Ba ta phẫn nộ chỉ tay vào cô mắng.
– Mày có biết mày vừa làm gì hay không hả? Mày đang muốn dồn cái nhà này vào chỗ chết đúng hay không? Mày biết rõ họ là người có thể cứu giúp công ty thoát cảnh nợ nần mà. Sao mày còn dám làm trái ý họ chứ hả. Nếu như họ nổi giận không đồng ý giúp chúng ta nữa thì sao hả.
Ngân Hằng nằm vật ra đất, cắn chặt răng, để dồn nén nỗi đau vào lòng. Ánh mắt của Lâm Phong rời đi khiến cô đau đớn vô cùng.
Gia Bảo đang trong vòng tay của Ngân Quỳnh bỗng vùng thoát chạy lại ôm lấy cô, Ngân hằng cũng ôm chầm lại em trai mình.
– Chị. Chị đừng bỏ em….
Gia Bảo đả đủ tuổi hiểu biết, lúc nó thấy cảnh giằng co, nó rất sợ hãi, lên tiếng gọi Ngân hằng. Giờ đây thằng bé ôm chặt Ngân hằng trong lòng mình, chỉ sợ buông tay là cô sẽ lập tức rời khỏi nó.
– Chị xin lỗi, chị xin lỗi Gia Bảo.
Bà Kim Lương lấy ra một số tờ giấy phto ném vào mặt Ngân hằng.
– Mày nhìn đi. Mày nhìn kỹ đi. Đây chính là giấy đòi nợ của bọn họ đó.
Ngân Hằng đưa mắt nhìn vào những tờ giấy đó, đó là những tờ giấy chứng nhận công ty ba cô vay tiền của nhà tên Hào. Bây giờ nhà bọn họ cũng đã không còn như xưa, muốn đòi tiền cho công ty cô mượn lại. Họ còn đặt điều kiện, nếu không trả tiền, thì bắt Ngân Hằng phải đến chăm sóc tên Hào giờ đây đã bị tàn phế, sau này đủ tuổi thì làm giấy đăng ký kết hôn.
– Tao vì nghĩ đến ba mày, không bắt mày gã đi, nhưng mày lại làm ra những chuyện thế này. Tao nói cho mày biết, tao quyết định gã mày qua bên đó để gán nợ.
– Dì ôi, con xin dì mà….Ngân hằng gào lên cầu xin bà Kim Lương, cô ôm lấy chân bà ta khóc lóc van cầu, nhưng bà Kim Lương lạnh lùng hất tay cô ra rồi bỏ đi lên lầu.
Dù cô có van xin thế nào, bà Kim Lương vẫn một mực không chấp nhận.
– Dì à, con xin thề, con không hề có ý định bỏ đi cùng với bạn ấy đâu. Con xin dì để con ở lại đây, để con có thể chăm sóc ba và Gia Bảo, dì bắt con làm gì cũng được hết. Dì đừng đưa con sang bên đó, con xin dì….
Trước lời cầu xin của Ngân hằng, bà Kim Lương giả bộ thở dài nói:
– Ngân Hằng à, dì cũng không muốn ép buộc con như thế đâu. Nhưng con cũng biết mà, từ lúc gánh hết mọi chuyện của công ty, dì vất vả nhiều như thế nào mà. Nếu không vì ba con giờ đã bị liệt nữa người như thế, dì cũng không ép con gã đi như thế. Con phải biết, đưa con đi qua đó, không phải vì dì, mà là vì ba của con. Nếu con muốn nhìn ba con phải ngồi xe lăn đến tòa án thì con có thể ở lại, vì đây là nhà con. Thật ra vì người thằng hào chọn là con chứ không phải Ngân Quỳnh, nếu không, dì cũng đành nén lòng đưa Ngân Quỳnh qua đó mà thôi. Chúng ta nợ họ mà….
Lời của bà Kim Lương dù Ngân Hằng biết rõ không hoàn toàn là sự thật, nhưng cô lại không thể nào phản đối được. Hai bàn tay đang nắm lấy tay bà Kim Lương cầu xin vô lực rời ra, cả người cô sụp xuống đất, đã không còn cơ hội lựa chọn nữa rồi. Dù cô có van xin thêm nữa cũng chỉ vô ích mà thôi.
Ngân Hằng rửa sạch gương mặt thấm đẫm nước mắt của mình, dặn lòng cố nặn ra một nụ cười, chẳng phải trước kia cô đã chấp nhận phần số mà ông trời đã ban cho cô hay sao. Vậy thì bây giờ không có lí do nào lại sợ đối mặt với nó.
Huống hồ bây giờ tên Hào đã tàn phế, hắn sẽ không còn dịp hành hạ cô như trước đây để trút giận nữa. Đây có thể xem là chút may mắn mà ông trời ban cho cô.
Chấp nhận, vì gia đình này, chấp nhận vì ba cô, thế là đủ rồi.
Cố chôn dấu nỗi đau, Ngân Hằng như thường lệ mĩm cười tươi tắn đi đến giúp ba cô lau người. Ngân hằng như thường lệ kể vài câu chuyện bên ngoài cho ba cô nghe, mặc dù ông vẫn thường xem tin tức trên tivi, nhưng cô vẫn thích kể cho ba nghe, đó là sự kết nối tình cảm của hai cha con cô.
Từ ngày bị té từ trên cao xuống, ông bị liệt, không có khả năng đi lại, tay ông cũng di chuyển khó khăn, nhưng may mắn là thần trí vẫn minh mẫn, dù nói chuyện hơi khó khăn nhưng ông vẫn thường trò chuyện với Ngân Hằng.
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều che dấu ông, để ông trong phòng đóng chặt cửa lại, không để ông biết điều gì. Ngân hằng cũng cảm thấy may mắn là ông không biết, vậy thì cuộc sống còn lại của ông sẽ thanh thản hơn.
Nhưng mà…hôm nay , bỗng nhiên ba cô nắm chặt tay cô bằng bàn tay yếu ớt của ông. Ngân hằng tưởng ba cô muốn nói gì bèn ngẩng đầu hỏi:
– Có chuyện gì vậy ba.
Nhưng thay vì mấp mấy môi trả lời, ông lại nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt khiến Ngân Hằng lo lắng:
– Ba…ba sao vậy.
Cuối cùng ông cũng lên tiếng, giọng nói khó khăn nhưng rất rõ ràng.
– Ba..xin..lỗi.
Ngân Hằng ngây người nhìn ông, cô không hiểu vì sao đột nhiên ba lại nhìn cô nói như thế thì cánh tay kia của ông cố gắng giơ lên cao vươn về phía gương mặt cô. Ngân hằng liền kề mặt mình vào sat tay ba, để ông có thể chạm vào gương mặt cô âu yếm như những khi còn nhỏ.
Một hồi lâu, ông mới rời tay khỏi gương mặt cô, ánh mắt nhìn lên trần nhà, ẩn chứa một nỗi đau đớn khôn cùng. Ông chậm rãi nói:
– Ba bỗng muốn nghe con hát, hồi nhỏ con hát rất hay.
Ngân hằng nắm tay ba cô rồi khẽ mĩm cười gật đầu, cô chọn bài hát “ Tình cha”, bài hát lúc nhỏ cô vẫn thường hay hát tặng ông:
Tình Cha ấm áp như vầng thái dương.
Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn.
Suốt đời vì con gian nan.
Ân tình đậm sâu bao nhiêu.
Cha hỡi ! Cha già dấu yêu.

Truyện Đừng Đùa Với Teen
Truyện Cô Bé Hà Nội
Truyện Quên Anh Đi Em Nhé
Truyện Bạn Thân – Số 20
Truyện Cô Bé Đáng Yêu
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net