Đến đây thì cả hai chắc sẽ phải dừng lại
Đoạn đường kia ngày mai em sẽ không cùng đi
Chúng ta dù vẫn yêu phải nói câu chia lìa
Bởi duyên phận không cho mình bên cạnh nhau
Nắm tay người rất lâu chẳng biết phải làm sao
Từng buồn vui ngày xưa không dễ phai mờ đâu
Trái tim này khắc sâu những phút giây ngọt ngào
Ánh mắt và nụ cười ấy đã in trong đầu
Ôm chặt người một lần sau cuối, lòng tan nát em cố gượng cười
Chúc cho người ngày mai sẽ luôn luôn yên bình
***********
Ngân Hằng vừa hát vừa nhìn Lâm Phong, ánh mắt cô dưới ánh đèn sân khấu càng đượm buồn hơn.
Giọng cô trầm lắng nhẹ nhàng hòa vào giai điệu buồn thương của bài hát, du dương len lõi khắp quán.
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, một điệu nhạc buồn thay vì điệu nhạc sôi nổi có tiết tấu nhanh. Sự thay đổi này làm cho mọi người bỗng nhiên thổn thức vô cùng.
********
Còn yêu sao phải xa nhau, phải quên bao kí ức một thời
Chắc tại trời không muốn mình được gần nhau yêu nhau mà thôi
Từ đây ta sẽ chia xa, khẽ lau khô khóe mắt nhạt nhòa
Số phận mà, đừng nên khóc, hãy chúc cho nhau câu bình an!
*******
Ngân hằng đưa ánh mắt nhìn Lâm Phong, trên đôi mi dài của cô đã ẩn chứa những giọt nước mắt. Lời bài hát là lời cô muốn nói với Lâm Phong.
Họ dù yêu nhau nhưng số phận rõ ràng là không cho họ bên nhau, chỉ có thể chia tay mà thôi.
*********
Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nếu chọn lại, em vẫn chọn được gặp anh yêu anh mà thôi
Hoài yêu anh, mãi yêu anh, sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời
Nở nụ cười chào nhau nhé duyên phận bắt ta xa nhau rồi.
Những giọt nước mắt hòa trên mi của cô cuối cùng cũng chảy xuống, hai dòng lệ khiến cho người nghe xúc động, khiến cho họ cảm giác được nỗi đau thương của đôi trai gái trong cuộc tình kia.
“ Duyên phận ý trời” , duyên số đúng là do ý trời mà ra. Ông trời cho họ gặp nhau, yêu nhau, nhưng rồi ý trời lại nỡ chia cách họ.
Lời ca vừa dứt, dư âm còn lắng lại, khiến nhiều người trong quán bar còn chìm trong hư vô. Không phải giọng ca của Ngân Hằng quá xuất sắc, có thể vượt qua cả ca sĩ nổi tiếng hát bài này mà là cô thể hiện tâm trạng bi ai, nỗi đau thương phải chia lìa với người mình yêu.
Nước mắt cô rơi hòa vào lời ca khiến người khác nghe mà cảm thấy ray rứt, một nỗi đau thấm vào tận tâm can.
Sau khi cô cúi đầu trao trả lại micro cho người dẫn chương trình, ánh mắt bi ai lướt qua Lâm Phong lần cuối rồi quyết định quay lưng bỏ đi.
Đó là lời cuối cùng, cô có thể nói với Lâm Phong, đau dài thà rằng đau ngắn. Kết thúc tất cả đi.
Một năm, liệu trong vòng một năm, công ty ba cô có thể vực dậy hay không? Không ai biết được, cũng không ai có thể trả lời được.
Cho nên, dù cô và Lâm Phong có kéo dài cuộc tình này thêm một năm nữa thì được gì? Đổi lại là nổi đau càng lớn hơn nữa mà thôi.
Một năm sau, tên Hào sẽ đối xử với cô ra sao, chẳng ai có thể biết được. Hơn nữa, nếu cô đủ tuổi kết hôn, họ sẽ bắt cô kết hôn với hắn, vì hắn và gia đình hắn sinh con nối dõi.
Cô quay lưng đi bắt gặp cái nhìn của người đàn ông đó, từ khi cô bước chân lên sân khấu, cô đã chạm phải ánh nhìn của ông ta. Đôi mắt sâu đầy thâm trầm, dưới ánh đèn mờ trong quá bar càng mông lung huyền ảo, có chút đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó chân thành. Đôi mắt ông ta khiến Ngân Hằng bối rối.
Ông ta là người vỗ tay khen ngợi cô trước tiên, những người khác nghe tiếng vỗ tay cũng sực tĩnh và nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng.
– Chào cô bé – Một người đàn ông mặc bộ vest, trên tay cầm một mảnh giấy cuộn tròn bước đến chặn đường Ngân Hằng, ông ta nhìn Ngân Hằng cười nói – Giọng hát của cháu thật đặc biệt.
– Vậy sao – Ngân Hằng cười ngượng ngùng đáp.
– Đây là danh thiếp của chú – Ông ta chìa trước mặt Ngân Hằng – Nếu có lúc nào đó, cháu muốn làm ca sĩ, hãy thử sức ở quán bar này của chú trước xem.
– Cám ơn, có lẽ là cháu sẽ không cần đâu ạ – Ngân Hằng dứt khoát từ chối.
– Cứ thử cân nhắc xem – Ông ta mĩm cười nhẹ nhàng nói, không hề có tí ép buộc nào.
Ngân Hằng thấy vậy đành miễn cưỡng nhận lấy rồi gật đầu chào ông ta, cô dứt khoát đi đến bên tên Hào, vẻ mặt đang nhìn cô đắc chí, xem ra nhờ cô hắn cũng được ngẩng đầu không ít với bạn bè.
Tên Hào vui vẻ ôm lấy vai cô, kề mặt sát vào tai cô nói khẽ:
– Hôm nay em thể hiển xuất sắc lắm.
– Vậy chúng ta có thể vê nhà sớm chút được không? – Ngân Hằng nhân cơ hội hắn đang vui vẻ bèn đề nghị.
Quả nhiên hắn gật đầu:
– Được.
Tên Hào bèn cầm chai rượu còn gần phân nữa lên tu một hơi, rồi đặt cái cạch xuống bàn, coi như đã trả nợ xong với bạn bè, vẩy tay chào họ ra về.
Hắn ta không quên quay lại chào người đàn ông kia một tiếng. Ngân Hằng muốn tránh ánh mắt của ông ta nhưng cuối cùng vẫn là giáp mặt chào hỏi.
– Hy vọng lần nào đó được mời cậu và cô bé này một bữa cơm, nhớ nể mặt nha – Giọng nói thân tình của ông ta vang lên.
– Được ạ, anh đã lên tiếng, lẽ nào em lại không đồng ý. Vậy chúng ta hẹn khi nào anh rảnh nha
– Được.
Tên Hào cứ thế ôm lấy Ngân Hằng rời quán. Ba người kia cũng vội vàng tính tiền rồi rồi đi. Lâm Phong nãy giờ bị Sơn Hải và Bảo Duy kiềm giữ, bây giờ không còn bị giữ nữa, cậu nhanh chóng lao ra ngoài, ánh mắt cậu cũng chạm qua người đàn ông này một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng Lâm Phong, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiếp tục ly rượu của mình.
Lâm Phong và hai người bạn vừa đi ra ngoài thì đã không còn thấy Ngân Hằng và tên Hào đâu nữa. Cả ba vội lấy xe chạy đi tìm, nhưng họ vừa đi ra một đoạn vắng người, lập tức bị một nhóm côn đồ chặn xe lại giữa đường.
– Bọn bây muốn gì – Bảo Duy dừng xe lại nhìn bốn thằng chặn xe của họ hỏi.
– Muốn tụi bây không làm kỳ đả cản trở người khác nữa mà thôi – Một tên cầm cây gậy vỗ vỗ tay mình, nhướng mày cười đểu đáp.
– Hắn ta thuê tụi bây à? – Lâm Phong bực tức gắt hỏi, tay cậu siết chặt lại nổi lửa giận phừng phừng.
– Nói nhiều cũng vô ích, dạy dỗ tụi bây trước đã – Hắn không đáp mà nói, rồi hất đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Cả bốn tên đều cầm gậy trong tay từ từ tiến lại gần ba người bọn họ, tạo một vòng tròn bao họ bên trong. Cả ba người đều chống xe lại, tựa người vào nhau phòng thủ. Đánh nhau cũng đã nhiều, nhưng cũng chỉ là kiểu mấy thằng con trai choi choi trong lớp chọi nhau mà thôi. Còn đây , nhìn mặt bọn này, kẻ nào kẻ nấy đều tỏ ra máu lạnh đến đáng sợ.
Cả ba nuốt nước bọt cái ực, có chút e sợ, nhưng mà dù chết cũng phải đánh một trận oanh liệt.
Bao Duy cho tay vào túi mình, nhấn nút một cái, từ di động đã truyền đến một người.
– Xem ra, tụi bây nhất định cho bọn tao nằm dài trên con đường …..này rồi đúng không? – Bảo Duy khôn ngoan gợi ý cho người bên kia điện thoại nghe.
– Đúng vậy,nhưng yên tâm đi, chỉ là muốn dậy tụi bây một bài học thôi, chẳng muốn lấy mạng tụi bây đâu.
– Nói nhiều với chúng làm gì, nhanh lên còn rút nữa – Tên khác lên tiếng phản đối.
Ngay sau đó là bốn tên sáp lại đánh ba người bọn họ, dù cố chống đỡ, nhưng cuối cùng, cả ba người đền bị đánh trọng thương. Nhất là Lâm Phong, máu miệng chảy ra từ miệng cậu đến đáng sợ. Cũng may ngay lúc đó, cảnh sát chạy xe đến, mấy tên kia lập tức bỏ chạy.
Cả ba nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Bảo Trâm cũng có mặt ngay sau đó, cô chính là người báo cảnh sát, nhờ họ đến giải cứu ba người kia, vài phút sau mấy cô bạn cũng lục túc kéo đến.
Chuyện quan trọng thế này, gia đình ba người bọn họ đều không thể không biết được.
Ông nội Lâm Phong vì thể rất phẩn nộ. Ông đập mạnh cây gậy chống của mình xuống sàn nhả thể hiện sự phẫn nộ.
– Lại là con bé đó…..Còn tên khốn kia, nó biết rõ cháu trai của ta, vậy mà dám cho người xuống tay. Được lắm, lần này để xem nó còn ngang tàng hống hách được nữa hay không – Ông quay đầu nhìn ba Lâm Phong ra lệnh – Con mau cho người tiến hành đi. Ba không muốn, người nhà chúng ta phải chịu uất ức.
Bà Ngọc Lan nhìn con trai vừa mổ chứ bao lâu, dù vết thương đã cắt chỉ, nhưng sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy mà bị đánh một trận thâm tím mình mảy thì khóc lóc thảm thiết. Tiếng khóc của bà khiến ông nội Lâm Phong càng bực hơn, ông quát lớn:
– Khóc cái gì? Nó chưa chết mà. Bảo con quản lí nó cho chặt, con lại để nó đi tìm con bé đó mới ra nông nỗi này. Con nghe cho rõ đây, từ bây giờ, nếu nó còn đi tìm con bé đó, thì gia sản nhà này, không đến phiên nó.
– Ba…..- Bà Ngọc Lan yếu ớt kêu lớn.
Nhưng ông đã rời khỏi phòng bệnh ra ngoài.
Một tuần sau, ông giám đốc Ngân Hàng đã bị cách chức điều tra.
Bà Kim Lương và Ngân Hằng đều hoảng hốt vô cùng. Họ coi như mất đi chỗ dựa dẫm, thì công ty sẽ thế nào.
Bà Kim Lương vội vã gọi điện thoại.
– Anh à, giờ phải làm sao đây – Tâm trạng bà Kim Lương hoảng hốt rõ rệt – Chẳng phải anh đã nói là sẽ có người đến giúp em hay sao?
– Em yên tâm, chắc chắn sẽ có người đến. Lúc đó, em tha hồ đặt điều kiện với họ.
– Thật sao? – Bà Kim Lương nghi ngại hỏi lại.
– Yên tâm. Chúng ta là những người đứng chung một xuồng. Nếu anh dìm xuồng, chẳng khác nào tự hại bản thân mình rồi.
– Vậy em yên tâm rồi. Cám ơn anh nhiều lắm – Bà Kim Lương yên lòng nói.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta gõi ngay cho Minh Nhật:
– Con hài lòng rồi chứ?
– Con cám ơn ba. Cha con hai tên kia, dám đối xử với Ngân Hằng như thế, con muốn họ phải trả giá gấp đôi.
– Tên Hào chính là bị bốn tên đánh Lâm Phong đánh cho trọng thương tàn phế suốt đời rồi, con yên tâm, hắn chẳng thể tìm con bé nữa.
– Nhưng liệu mọi việc có bị phanh phui không ba.
– Con yên tâm, mọi việc ba sắp xếp chu đáo hết rồi. Lúc đầu, ba cho người dàn xếp đánh Lâm Phong, ai cũng nghĩ do tên Hào sai khiến cả. Bọn họ nổi giận, lật đổ cha con nhà đó, sau đó ba cho người đập hắn ta, coi như vì hắn không chịu trả tiền nên bị bọn kia đánh vậy thôi. Thần không biết, quỷ không hay. Haha….con cứ yên tâm, ba nhất định giúp con giành cái gia tài đó, chỉ tiếc là không thể đánh thằng nhóc đó tàn phế nếu không thì….- Ông ta chặc lưỡi….
– Ba….- Minh Nhật hoảng hốt kêu lên, khắp người phát lạnh run.
– Ba chỉ nói đùa thôi mà – Ông ta cười hề hề nói.
– Ba, tuy không thừa nhận, nhưng nó vẫn là em trai con – Khẩu khí cậu chắc nịch khiến cho ông ta cũng có phần do dự.
– Ba biết rồi.
Ngân Hằng khá bất ngờ khi thấy Minh Nhật được phép vào trong nhà của cô.
– Sao bạn vào đây được vậy.
– Mình nhờ Ngân Quỳnh dẫn mình vào – Minh Nhật chậm rãi đáp.
– Mình nghe nói Lâm Phong bị….
– Không nghiêm trọng lắm đâu – Minh Nhật bèn ngắt lời cô.
Ngân Hằng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, mấy ngày qua cô lo lắng thấp thỏm không yên. Chỉ có thể nhờ Ngân QUỳnh ra ngoài tìm hiểu tin tức, bà Kim Lương không cho cô ra ngoài, Ngân hằng chỉ đành nén lòng chờ đợi ngày khai trường đến. Dù thế nào, bà ta cũng phải cho cô đến trường đi học. Cô đã nghe bà ta dặn dò Ngân Quỳnh mua sách học cho cô luôn. Cho nên cô rất mừng, ít ra bà ta cũng không nhẫn tâm cắt đứt niềm hy vọng cuối cùng của cô.
Dù không biết nguyên nhân vì sao, trong hoàn cảnh khó khăn thế này, mà bà ta không buộc cô thôi học, cô đã thầm biết ơn bà ta ngàn vạn lần.
Ngân Hằng đếm từng ngày để bản thân có thể đi ra ngoài, thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt trong ngôi nhà này. Nếu không vì ba vì Gia bảo, có lẽ cô sẽ gục ngã mất.
– Bạn gầy quá, chỉ còn da bọc xương – Minh Nhật đưa tay chạm vào mặt cô vuốt nhẹ, ánh mắt nhìn cô dâng lên nỗi chua xót không nguôi.
Ngân Hằng cười ngượng, quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Minh Nhật.
– Ông nội đã ra lệnh, cấm Lâm phong từ nay không được gặp bạn nữa.
– Vậy sao – Ngân Hằng buồn bã đáp, cô cũng có thể đoán được điêu này. Tất cả nguyên nhân đều vì cô, họ làm sao để cậu ấy gặp cô được nữa.
– Tại sao là cậu ấy, vì sao nhất định là Lâm Phong. Vì sao không cho mình cơ hội – Minh nhật nắm chặt bàn tay Ngân Hằng, ánh mắt oán hận hỏi.
Ngân Hằng rụt tay lại, cúi đầu chậm rãi đáp:
– Dù không phải là Lâm Phong thì vẫn sẽ là một người khác. Mình đã nói, chúng ta khá giống nhau, đều là những đứa trẻ có tâm hồn tổn thương, chỉ có thể đồng cảm nhưng không thể nào hòa hợp với nhau được. Bởi vì chúng ta đều cần tình yêu thương của người khác để dung hòa vào trái tim tổn thương của mình. Nếu hai trái tim cùng tổn thương hòa nhập vào nhau, chỉ mang lại sự tổn thương sâu sắc hơn mà thôi.
– Sẽ không đâu. Tin mình đi, mình sẽ không để chúng ta tổn thương nữa. Mình sẽ bù đắp tổn thương trong tâm hồn của hai chúng ta – Minh Nhật ôm lấy Ngân Hằng thổn thức nói.
Ngân Hằng nhẹ nhàng đẩy Minh Nhật ra, cô lắc đầu nói:
– Mình là một ngôi sao xấu, mình luôn đem lại bất hạnh cho người khác.
– Mình không sợ….- Mianh Nhật tiến về phía cô.
– Nghe mình nói đi – Ngân Hằng lùi bước mĩm cười buồn nói – Cám ơn bạn đã dành tình cảm cho mình. Nhưng ở bên cạnh mình bạn chỉ gặp bất hạnh mà thôi. Lâm Phong đã là một ví dụ. Tên Hào cũng như thế. Mình không muốn bạn lại giống như họ, bạn hiểu không? Còn nữa, nếu như ông nội đã nghiêm cấm Lâm Phong gặp mình, bạn cũng sẽ như vậy thôi. Họ sẽ không cho hai người gặp mình nữa đâu, trừ khi bạn chịu vứt bỏ tất cả vì mình.
Minh Nhật bối rối lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào, trong lòng cậu nhất thời bị vật chất cuốn lấy. Ngân Hằng cười nhạt nhìn Minh Nhật nói.
– Nhưng bạn không thể….mình hiểu bạn, bạn khó khăn mới tiến được vào nhà đó. Bạn khó lòng mà rời bỏ nó có đúng hay không? Cho nên, bạn rất khác Lâm Phong ở đó, nếu là bạn ấy, nhất định câu trả lời là chấp nhận vì mình mà vất bỏ tất cả.
– Mình…..
– Mình hiểu, mình không trách bạn. Minh Nhật, bạn là người lí trí, bạn biết suy nghĩ, còn Lâm Phong, bạn ấy có suy nghĩ rất đơn thuần, chỉ thích làm theo tình cảm của bản thân. Nếu muốn nương tựa, người như bạn là thích hợp nhất. Nhưng bất kì cô gái nào, cũng mong người con trai hết lòng hết dạ vì mình, vì mình chấp nhận vứt bỏ tất cả. Cho nên hãy quên mình đi. Đi về đi, từ nay chúng ta chỉ là những người bạn, những người bạn bình thường của nhau mà thôi.