– Tôi chưa hiểu lắm.
– Một kẻ thông minh luôn bị chi phối bởi thói quen được lập trình trước đó. Một kẻ càng thông minh càng nhiều thói quen để giữ cho sự thông minh đó trở thành điều đặn, như một họa sĩ phải vẽ thường xuyên, nhạc sĩ phải quen thuộc với tiếng đàn, nhà văn phải chăm bẵm cho từng con chữ. Anh thấy đó, một kẻ khỏe mạnh, thể lực cường tráng thì chắc chắn thời gian chúng ở phòng gym nhiều hơn thời gian chúng ta đọc sách, và nếu tập gym thì chúng ta hoàn toàn có thể dự đoán tốt thời gian, nếu sáng là 6 giờ đến 8 giờ, nếu chiều là ba giờ đến sáu giờ. Một kẻ bắp chân rắn chắc, gân xanh bọc dưới bàn chân thì đó phải là một tay chạy bộ với những thói quen khó cưỡng, hắn sẽ thích chinh phục những đoạn đường dài, và chỉ cần như vậy ta cũng biết những nơi hắn xuất hiện, những hội người chạy bộ, những shop giày thể thao, những diễn đàn trên mạng về chạy bộ, và chắc chắn những cuộc thi chạy bộ hay những tổ chức chạy bộ dân sự sẽ có mặt hắn. Vậy một kẻ như Trần Mạnh Khoa sẽ có thói quen gì? Đặc biệt khi hắn là một bác sĩ?
– Tôi bắt đầu thích thú.
– Anh biết không, khi tôi nhận ra hắn có khả năng quan sát thì tôi liên tưởng ngay đến việc vì sao hắn chọn đại học Y mà không phải trường nào khác. Hắn thích quan sát, hắn thích phỏng đoán, hắn muốn đi sâu vào suy nghĩ của từng con người đi trên đường. Còn gì tốt hơn là có được tri thức y khoa? Một trong những phép chẩn bệnh của Y khoa là quan sát, mọi dấu hiệu bệnh tật của người bệnh đều hiện lên trên khuôn mặt, tướng đi, màu mắt, màu da. Nếu có kiến thức y khoa, hắn sẽ phân loại chính xác những chứng rụng tóc ở da đầu là do vảy gầu, hay thiếu máu, hay do chàm, hay do hói. Hắn còn biết phối hợp chính xác cách thức chẩn bệnh đó để cô đọng lại thành một công thức, một công thức tuyệt vời để giải mọi phương trình về con người. Ở trường y, chắc chắn hắn có nhiều cơ hội tiếp cận những tư liệu về tâm lý học lâm sàng, điều này càng giúp hắn có thể len sâu vào suy nghĩ con người, anh nên biết, chúng ta suy nghĩ đều phải tuân thủ theo quy luật tâm lý, anh không thể chạy thoát được nó, vì nó khách quan và độc lập với anh.