– Tôi nghĩ Lamech đã hứa hẹn một tương lai sang Mỹ, hơn hết, tiền vẫn là thứ dễ làm xiêu lòng người. Nhất là năm 1993, tôi chắc rằng ở Vũng Liêm bóng dáng cái nghèo vẫn còn đeo bám trên đầu con người.
– Đến giờ vẫn vậy thôi. Cuộc tình chớp nhoáng của cô gái mang dòng máu nhiệt đới chắc sôi nổi lắm. Và Quỳnh ra rời trong mối tình lạ lùng đó. Năm Quỳnh học xong 12, lên Saigon học và… mất tích.
– Mất tích?
– Vâng. Trong hai năm, chị bảo rằng đã đi tìm con khắp Saigon, không có bóng dáng tin tức nào từ đứa con gái ngây dại của mình. Tuyệt vọng, chị mất niềm tin từ những cánh tay công quyền, những hứa hẹn mờ nhạt, khi Saigon mỗi vài luôn có vài trăm người mất tích. Có những người chết trong tai nạn xe cộ, có người biệt xứ, và những cái chết vô danh dưới sông Saigon. Ai mà biết được. Chị đã trở về quê với tâm hồn nặng trĩu.
– Anh có nhận ra ở người mẹ này có gì lạ không?
– Vâng, đó là cái tôi chờ nghe anh.
– Khi tiếp xúc với anh bà ta có vào trong thay đồ không?
– Có.
– Anh có chú ý ngón chân bà ta không? Móng chân, có sạch không? Và cả ở mắt cá chân.
– Rất sạch.
– Đền thờ giữa sân hẳn rất sơ sài.
– Rất cũ và bẩn.
– Người đàn bà này đã ngoại tình, không có tôn giáo, nhất là những tôn giáo nhiều gò bó khắc kỷ. Và chắc rằng dù ở tuổi bốn mươi, người đàn bà này vẫn còn son sắc. Bà ta đam mê sắc dục hơn anh tưởng, dù là người mẹ thế nào, thì sự kém chung thủy vẫn là đức tính hàng đầu của bà ta.
Phi bật cười thành tiếng
– Anh có thể lý giải điều đó không?
– Anh quá đẹp trai là một bất lợi. Lại thêm phép lịch sự nhã nhặn hiếm có ở người Việt Nam, đặc tính vốn có ở giới quý tộc phương Tây nhiều hơn, làm mọi người đàn bà đứng trước anh dễ rung động. Phép sửa soạn khi gặp anh làm tôi nghi ngờ về lòng chung thủy, một người chích ngò mà bàn chân, ngón chân hãy còn quá sạch sẽ không chút gợn phèn thì rõ ràng bà ta vẫn còn dư tiền và thời gian để chăm sóc thân thể. Để làm gì? Khi giống cái làm đẹp, chỉ để dành cho giống đực. Hai mươi mốt năm kể từ 1993, chắc hẳn bà ta đã vụng trộm không ít lần, khác lạ mà tôi tò mò là bà ta không mang thai sao? Hoặc giả biết cách phòng chống, hoặc giả thiết khác kinh dị hơn là phá thai. Mà thôi, bà ta không hề có đức tin, vì đức tin thường đi kèm đạo đức. Và điều này được chứng minh khi bà ta thờ ơ cả việc thờ cúng trời đất, một thứ tín ngưỡng rất miền Nam. Ở tỉnh thường nhiều thời gian, nếu khéo léo, thì ở tuổi bốn mươi sẽ vẫn còn son sắc nếu biết giữ gìn, thậm chí, tôi còn nghi ngờ nghề nghiệp chích hành của bà ta.