Ban đầu tiếng còn nhỏ, sau âm lượng tăng dần, đến cái thứ 25 trở đi thì thôi rồi, âm thanh trong trẻo, chi tiết và tách bạch như pháo. Cũng may rắm nó thuộc dạng rắm lành, tức không thối. Chỉ có tiếng mà không mùi, hay nữa là nó điều chỉnh cơ bụng hay đại loại thế rất giỏi, khiến 3 giải: treble, bass, mid rất hài hòa, nghe không quá chói. Tóm lại nói như anh em giới chơi audio là rắm nó đúng kiểu “hay trong tầm tiền”
Những hôm nông nhàn không có trò gì nghịch ngu, anh em bắt nó biểu diễn kỹ năng đánh rắm để học hỏi. Biển tâm sự, muốn oánh trung tiện được dài và hay đầu tiên phải học cánh lấy hơi, nghĩa là hít vào từ từ, sau đó ém lại trong 5 giây, đồng thời điều chỉnh ass co giãn đúng biên độ chuẩn (chuẩn như nào chỉ nó biết), cuối cùng là vận khí công và “bíp… bíp… bọp…” khoan thai chậm rãi theo tiết tấu nhất định.
Toàn bộ quy trình đó Biển cho hay – phải thực hiện trong tư thế bò 4 chân đồng thời chĩa ass hướng một góc 45 độ lên trần nhà. Anh em quan sát Biển thị phạm rất kỹ, nhưng đéo thằng nào làm được, nên tôn Biển thành thần địt của phòng.
Lại nói đến kỹ năng trung tiện của Biển. Biển có thể oánh rắm bất cứ hoàn cảnh và ngữ cảnh nào (nếu thích). Phòng 211 cạnh bên hay có bạn gái đến chơi (à cái phòng 211 này là đối trọng của phòng mình, mịa, sach sẽ, gọn gàng đâu ra đấy, thằng nào cũng hiền lành lịch sự éo bựa như 212 chuột chết, nên gái đến nhiều cũng là đương nhiên).
Mỗi khi có gái đến phòng kia chơi, anh em sẽ thông báo khẩn cho Biển. Từ trên giường tầng tụt xuống, bận quần đùi Thái sành điệu, dép con gà chất chơi… Biển lẻn ra hành lang, chìa mông vào cửa phòng 211 nổ liền 3 phát long trời lở đất, rồi tháo chạy về chuồng. Khỏi phải nói, một bầu không khí sững sờ, u ám và trầm mặc… lập tức hiện diện trong phòng 211. Mọi âm thanh im bặt, không ai nói với ai một lời, vì ngượng và bẽ bàng.
Bên phòng này, anh em ôm nhau cười chảy nước mắt. Lát sau gái về, mấy chú 211 rụt rè chạy sang thẽ thọt “Dkm các ông làm ăn như con kặc, mất mẹ hết khách!”. Bọn mình lại ôm bụng cười tiếp.