– Alo, con nghe đây ba. – Kim Mai nhìn thấy Kim Thành gọi liền nghe máy.
– Kim Mai, có phải con đã bắt cóc con trai của Trần tổng, hiện tại ta đang ở nhà của Trần tổng đợi con đến giao trả. – Kim Thành hỏi.
– Ba, hắn ta biết là con bắt sao. Vì sao hắn ta biết được chứ. – Kim Mai giật mình, hành động của cô gọn gàng như vậy.
– Ta không biết, con hãy mau giao trả người cho Trần tổng. Nếu không tính mạng cha sẽ rất nguy hiểm. – Kim Thành biết con gái đã làm sai thì vô cùng lo sợ.
– Cha, cho cố gắng một chút nữa con sẽ đến cứu cha. Còn Trần Minh Trí, hắn ta sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với con. – Kim Mai nói xong cúp máy.
Kim Thành nhìn Minh Trí với ánh mắt lo sợ. Minh Trí không nói gì, bước ra khỏi phòng làm việc.
– Sao, đã dò được cô ta đang ở đâu hay không? – Minh Trí nhìn vào máy tính của chuyên gia mà anh mời về.
– Trần tổng, đã xác định được vị trí của con mồi. – Vị chuyên gia xác định.
– Tốt lắm, nhanh chóng mang người đến đó. Tôi sẽ trực tiếp đi. – Minh Trí vừa đi vừa nói. – Cộng thêm cho người bao quanh biệt thự hoa hồng trắng, có thể cô ta đã biết bắt nhầm người.”
– Vâng, thưa thiếu gia. – Cả đám người đồng loạt hô to.
Minh Trí đi vào bên trong phòng làm việc, nhìn Kim Thành rồi khẽ nói:” Kim lão gia, ông có thể về được rồi. Trần Minh Trí tôi không bao giờ làm việc sai trái.”
Kim Thành nhìn Minh Trí ngỡ ngàng, không ngờ anh ta lại thả ông ra trong khi chính con gái ông đã bắt cóc con trai Minh Trí. Kim Thành không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ra về.
Trần Hậu quay về biệt thự hoa hồng trắng để xem con trai và cho Rin bớt lo lắng, hiện tại đang đợi lệnh Minh Trí sẽ nhanh chóng lên đường.
– Anh rễ, chưa có tin tức gí sao? – Rin một đêm không ngủ, gương mặt hóc hác mà hỏi.
– Cô yên tâm, tôi nhất định không để Thiên Kim xảy ra chuyện gì. – Trần Hậu cũng quá lo lắng một đêm đã qua vẫn không có tung tích từ bọn đàn em, biệt thự họ Kim vẫn yến ắng cho đến khi Minh Trí bắt Kim Thành đi.
– Tôi muốn theo anh đi tìm họ, tôi không thể ngồi yên ở đây được. – Rin trải qua một đêm lo lắng không yên.