7h chúng tôi đi ăn, xong rồi chúng tôi lại tiếp tục dạo phố. Đường phố hôm nay gần tết rồi nên đèn nhấp nháy nhiều lắm, nhìn những cặp khác cũng tay trong tay, e với tôi cũng vậy…
10h thì tôi chở e về nhà, cũng hôn chúc ngủ ngon, hi. Hôn trộm ba má e ấy thôi. Tôi về phòng, bật nhạc to hết cỡ, tôi vui, vui như đứa trẻ được mua cái áo mới. Cứ tưởng như chết rồi mà lần này tôi lại bình yên, được đường đường chính chính yêu emmmmmmm…
***********
Chap 35
Nhật kí ngày ..tháng…năm….,
Sáng sớm hôm nay chim hót líu lo. Tôi tỉnh dậy, nhắn tin chúc e buổi sáng tốt lành rồi đi đánh răng rửa mặt, giống như ngày đầu tiên tôi có người yêu vậy. Em cũng nhắn tin lại cho tôi. Bữa nay e học cả ngày, nên chắc không gặp nhau được rồi, nghĩ mà buồn, cố nhịn tới tối vậy, hix.
“Sao tình yêu làm lòng ấm êm đêm ngày,..”, số máy lạ…
– Alo, ai vậy ạ?- tôi hỏi,
– Cháu Hoàng à, bác đây, trưa nay cháu rảnh không?- là má e, tôi hơi bất ngờ
– Dạ, trưa cháu rảnh bác à, có chuyện gì không bác,- tôi hỏi lại
– Vậy trưa nay cháu xuống quán café ở đầu đường Bạch Đằng gặp bác, bác có chuyện muốn nói..- bác ấy hẹn gặp tôi, là gì nữa không biết…
– Dạ, trưa cháu qua ạ,
– Nhưng cháu đừng nói cho Phương biết, thế nhé, chào cháu,- bác ấy dặn
– Dạ, chào bác ạ…
Nói rồi tôi cúp máy, trong đầu tôi giờ cứ nghĩ lung tung, k biết bác gái gặp tôi có chuyện gì nữa, tôi lo, lẽ nào bác ấy giả vờ đồng ý trước mặt Phương, rồi sau lưng lại đẩy tôi ra xa, cái lí do này có vẻ hợp. Chắc bác ấy thương Phương, nên không muốn làm lớn chuyện đây mà. Tôi điên lên mất, có lẽ nào, lẽ nào lại vậy…
Tôi đi hoc, dạo này tôi phải chăm học, tương lai đang đón chờ mà. Có gì để trưa tính tiếp. Vào học mà e vẫn nhắn tin cho tôi, nói chuyện với e tôi vui thật. Nhưng mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây.
Lội qua gần 4 tiết, đói bụng, tôi không còn tí sức lực nào. Về phòng, tôi nằm lì trên giường, chẳng muốn làm gì sất,
– Alo, a à, a về phòng rồi hả?..- e gọi cho tôi
– Hi, ừ, a về rồi, e về nhà rồi chứ, – tôi trả lời e, giọng cũng cố cười
– Dạ, e về rồi, vừa ăn xong, a ăn chưa?- e cười tươi trong điện thoại
– A chưa ăn nữa, tại chưa đói,- tôi nói vẻ hơi mệt
– Gì mà chưa ăn nữa, ăn đi mà chàng, trưa nay e định xuống chỗ a, nhớ a quá, nhưng má không cho, hức,- tin buồn tới rồi, má e không cho e xuống thăm tôi, vậy là đã có chuyện, tôi càng lo hơn
– Tí a ăn, nằm tí đã mà, hi, thôi e nghỉ trưa đi nhé, – tôi giục e nghỉ trưa, tại tôi có việc cần làm mà, ăn để đi gặp má e
– Dạ, thế nhé a yêu, – e vẫn tươi, vẫn không biết tôi lo lắng,,