Sáng! Chẳng biết đêm qua hai người kia nói chuyện đến lúc nào mà ngồi chỡ mãi chưa chịu dậy, nó ngồi uống gần hai bình trà từ sáng đến giờ bụng đói cồn cào, không lẽ giờ nằm lăn ra ngủ tiếp. Ơn trời, cuối cùng nhỏ Hân cũng chịu dậy. Nhỏ chui khỏi mền đứng dậy vươn vai, bảo đảm không phải nó mà thằng con trai nào khác ngồi đó cũng phải sặc nước trà. Mèn ơi đêm qua ngủ nên chẳng biết gì, trời Đà Lạt lạnh thế này mà nhỏ vẫn mặc đồ mỏng tanh đi ngủ, quần ngủ mỏng, áo mỏng nhìn thấy tận cả bên trong. Hix nó đứng hình cả buổi trời, con gái gì có con trai trong phòng mà tự nhiên thấy sợ, mặc cho cái mặt nó đứng hình nhìn nhỏ cũng hổng tỏ ra quan tâm gì tới nó, vô tư vươn vai, vặn người làm đủ thứ động tác cứ như muốn trêu tức nó ấy. Xong xuôi nhỏ đi thẳng vào WC để vệ sinh cá nhân. Người chứ đâu phải thánh đâu mà không nóng trong người, nó đành uống nước trà để quên đi vụ hổi nảy.
Vệ sinh cá nhân xong, cũng may lần này chịu mặc đồ giống bao người lên Đà Lạt , giờ mà ở SG chắc gì nhỏ chịu ra đường với bộ quần áo kín mít ấm áp thế này. Nó chạy xe vòng xuống bờ hồ, ghé vào quán caffe sát đường, chọn một chỗ ngồi cao nhất để có thể nhìn rõ về phía dưới đường cũng như bờ hồ để ăn sáng. Còn chị của nó hôm qua thức khuya nên hôm nay làm cách nào cũng không lôi dậy được, cứ cuộn trong mền bông đuổi hai đứa nó đi ăn. Nó chọn cho mình món bò bit-tết và một ly caffe nóng, còn nhỏ Hân thì trứng oppla và một ly sữa nóng, cũng chẳng nói gì, thi thoảng trò chuyện, ngắm cảnh, chủ yếu là nhỏ Hân hỏi han nó tình hình mấy hôm nay thế nào, đi chơi với chị những đâu, còn nó chỉ ậm ờ cho có. Kể ra nhỏ cũng chịu khó thật, nói chuyện với tên lúc nào cũng cụt ngũn ờ ờ mà không tỏ ra chán hay bực tức gì cả, cứ như nhỏ đã quen và thích cách nói chuyện với nó như vậy rồi.
Nắng cũng đã lên, nắng nhẹ thôi vì Đà Lạt mấy hôm nay chẳng hôm nào nhìn thấy rõ mặt trời cả. Nó cũng giật mình chẳng hay rằng đã giáng sinh tự lúc nào, mãi mê rong chơi, mãi mê với thế giới riêng của mình, cũng quên mất ngày tháng vẫn qua đi, giáng sinh đã rời xa thành phố tự lúc nào, năm mới cũng đang đến bao giờ cứ như chẳng hề liên quan đến nó vậy. Cuộc sống bên dưới đường vẫn tiếp diễn, vòng quay thời gian chưa bao giờ ngừng, nó như một kẻ lãng du đứng bên đường nhìn dòng người, nhìn cuộc sống chuyển động trước mắt một cách thờ ơ mặc dù nó nhìn thấy rất rõ mọi thứ…mắt nó nhìn đây nhưng lòng lại nhìn về hướng khác phía ấy có rất nhiều lời hẹn ước, có rất nhiều dự định cho ngày giáng sinh, cho cả năm mới sẽ đến của em và nó ở nơi này, thành phố hoa ngọt ngào hương sắc của lứa đôi…và tất cả những dự định ấy đã chẳng bao giờ xảy ra, mãi mãi chỉ là dự định, là hình ảnh vội vàng mà nó và em hồn nhiên vẽ lên để rồi nằm lại đó trong đầu mỗi đứa. Hụt hẫng, đau khổ hay tiếc nuối bây giờ cũng chẳng là gì cả vì mọi thứ đã ở nơi nó ở. Em giờ này đang ở đâu đó phía bên kia bán cầu, nó thì vẫn ngồi đây với ly caffe đắng, với một cô bạn trước mặt im lặng nhìn dòng người đi đi lại lại. Nó bật cười khi một cơn gió lùa qua, lạnh buốt, có lẽ không quá lạnh, chắc là có gì đó lạnh từ bên trong nên lồng ngực cảm thấy nhói mà thôi. Bắt được nụ cười vô thức của nó nhỏ Hân tròn xoe mắt…
– Nè nè! Đang nghĩ gì mà cười vậy?
– Ờ…nghĩ linh tinh à
– Nghĩ gì nói nghe coi?
– Không nghĩ gì cũng cười được vậy
– Nhưng mà nhìn M cười lạ lắm. Ghê ghê sao đó
– Bộ cười xấu lắm sao la ghê?
– Không phải. Tại Hân thấy M cười…nói sao giờ…hix nói chung là thấy sợ sợ
– Sợ cái gì? Cười chứ có ăn thịt Hân đâu lo. Mà có cái cười thôi nghiêm trọng dữ
– Tùy thôi! Mấy người tự nhiên ngồi cười một mình thì một là điên, hai là có chuyện gì đó thực sự thôi.
– Vậy Hân nghĩ M cười vì 1 hay 2?
– Uhm…tất nhiên điên thì chắc chắn M điên rồi (sax…nó điên hồi nào hử@@ ) còn có chuyện thì cũng có chuyện mà.
– Hay quá ha…làm như thầy bói không bằng.
– Hổng phải thầy bói mà là trực giác của con gái đó biết chưa
– Là cái quái gì?
Nó phì cười vì sự nghiêm trọng hóa vấn đề của nhỏ.
– Xí! Chừng nào làm con gái đi rồi biết ông khùng ơi!
Nhỏ khoanh tay nghênh mặt lên ra vẻ tự hào về việc mình có trực giác của con gái lắm vậy. Nhỏ nói cũng đúng, tất nhiên nó cười là vì nó điên thường trực rồi, còn cười vì điều gì thì chính nó cũng chẳng dám nghĩ đến, vì nghĩ đến là nó lại bật cười.
– M đừng có cười như vậy nửa được hôn? Nhìn thấy sợ quá à!
Nhỏ Hân lại kiếm chuyện với nụ cười của nó nửa. Lần này nó im lặng thôi cười, còn nhỏ lại chăm chú ngắm nhìn về phía hồ, chắc là để khỏi nhìn thấy nó cười nửa đây.
– M có muốn hỏi gì về nhỏ Thy hông?
Bất giác nhỏ hỏi nhẹ, một chút giật mình…là người bình thường ai lại không muốn hỏi về em lúc này, nhỏ Hân là người duy nhất gần em và tiễn em đi kia mà…nhưng vì là nó nên ngay lập tức nó thở nhẹ:
– Ờ! Không!
Nhẹ nhàng, thờ ơ như chính cách nó đến gần em, và giờ nó cũng dùng sự thờ ơ này để tàn nhẫn bắt đầu cho cuộc sống những ngày đưa hình bóng em rời xa…Hình như nhỏ Hân cũng không thèm để ý đến việc nó sẽ hỏi hay là không, nhỏ vẫn tiếp tục nói
– Thy nó nói với Hân nhiều lắm. Có nhiều chuyện sau này Hân sẽ nói cho M biết. Giờ cứ chờ cho thời gian qua hai người bình tâm trở lại rồi mới tính tiếp. Nó có gửi cho M một lá thư. Nó hỏi ý Hân sau khi viết, nhưng mà đọc xong Hân xé luôn rồi. Từ từ nhìn thái độ M tự Hân nói M nghe. Vậy ha! Nhìn người nhỏ con ốm yếu vậy mà cũng cứng rắn quá hen.
– Uhm!
Nó gật đầu. Chẳng thắc mắc em đã nói gì trong thư, cũng chẳng thắc mắc cách làm của nhỏ Hân nửa, đó là tính nó, chẳng giải thích và cũng không cần ai giải thích bất kỳ điều gì. Mọi chuyện như thể nào thì tự nhiên nó sẽ như thế ấy mà thôi…với lại thời điểm này nó cũng lười phải biết nhiều hơn lắm, thà thờ ơ biết những điều nó biết như vậy thôi cũng không phải lựa chọn tồi. Để yên cho cả hai như lời hẹn ước vậy.
– Mà bộ cồn cả chạy lên đây chỉ để nói có nhiêu với M đó hả
– Không?
– Chứ sao? Còn gì nửa không?
– Uhm! Chỉ là muốn ở đây với M lúc này vì đây là lúc duy nhất Hân có thể….
Đột nhiên nhỏ không nói nửa, bật cười. Nó ngơ ngác nhìn. Lạ thiệt, nói gì mà ngập ngừng. Con gái đúng là lúc nào cũng khó hiểu với nó.
– Sao hổng nói nửa mà cười vậy?
– Hì hì…thôi nói ra Hân sợ
– Sợ cái gì?
– Hổng nói được đâu. Còn tùy sau này ông trời ổng xúi thái độ M ra sao nửa
– Liên quan gì ông trời? Nói gì khó hiểu quá?
– Đã nói là chờ rồi mà. Con trai gì chưa gì hết thiếu kiên nhẫn quá vậy
– Cái này mới ngang ngược nè. Nói nửa chừng rồi đổ thừa M thiếu kiên nhẫn…biết gì đâu mà kiên với nhẫn =.=
– Kệ Hân đi. Tò mò quá không tốt đâu
– Ờ vậy thôi
– Hihi
Nhỏ cười nhẹ, nhưng rồi nét mặt thoáng chút lo lắng gì đó. Chỉ là cảm giác của nó vậy thôi, ai mà biết được trong đầu cô bạn này đang nghĩ những gì. Ngồi đây đấu trí với cô nàng này chi cho mệt óc, về kéo chị đi chơi coi bộ có nghĩa hơn, đấu trí một hồi nhỏ nói nhưng điều nó không nên biết về em thì mất công lại thêm lo lắng suy nghĩ nửa.
– Ờ mà nè
– Gì
Nó quay người lại hỏi nhỏ trong khi chạy xe về khách sạn
– Rồi chừng nào mới cho M về lại SG?
– Ngoan dữ! Làm như Hân là bà chủ hổng bằng. Muốn về chừng nào thì về mắc gì hỏi ý M
– Ờ ngon! Vậy chừng nào Hân về!
– Tùy M! Bộ muốn về SG rồi hả?
– Ừ về chứ. Bỏ học bỏ làm lâu rồi. Hổng lẻ tính kiu M sống trên này luôn chắc
– Xí! Hân mới lên. Chưa gì đòi về. Người gì độc ác vậy. Biết đi xa mệt lắm hông?
– Thì ai kiu lên chi
– Tại M chứ bộ
– Gì tại M
– Uhm. Tại M hết. Giờ thì ở đây một hai ngày nửa đi rồi về. Cũng phải cho người ta đi chơi chỗ này chỗ kia, chưa gì hết bắt về uổng công đi lắm nha
– Ờ thì đi. Mà chơi đâu giờ?
– Chút về hỏi chị Phương rồi đi
– Bà đó biết gì đâu mà hỏi
– Mệt! Lo chạy xe đi nói nhiều quá
Đau tim chưa. Giờ lại ngang ngược chẳng thua gì…ờ mà nói cũng như không, nó là nó thấy đứa con gái nào hễ tiếp cận quen thân với nó thì cũng trở nên ngang ngược hết chứ chẳng riêng gì nhỏ Hân. Bộ cái mặt nó dễ bị ăn hiếp lắm sao trời??? Nói gì thì nói, buồn đau vu vơ lãng mạn hay thơ thẩn thế nào cũng được, thực tế cuộc sống vẫn là thực tế, ở suốt trên này, tiền thì hết, việc thì bỏ bê, học lại càng không được…coi bộ hậu quả sau vụ tiễn em đi này cũng căng à nha…ông Kha chắc không đuổi việc nó nhưng trường nó thì đâu có giống ổng…kỳ này về xác định kỷ luật chắc luôn….hix đi chơi cho đã…rồi về có nuôi tui không hả cô kia!!!
*************
Chap 18
Về gọi chị dậy sau đó ba đứa kéo nhau đi ra quán ăn. Vì có ba người nên dẹp xe máy ở nhà, phương tiện di chuyển tất nhiên chỉ còn taxi là tiện nhất. Ăn xong lại kéo nhau đi tham quan vài chỗ nổi tiếng ở Đà Lạt, ăn uống, đến tối thì đến Đà Lạt Night như thói quen thường ngày, vô hình có lẽ nó cũng trở thành khách quen của quán. Mọi thứ vẫn lặng lẽ như vậy, nó cũng không quan tâm đã ở lại Đà Lạt bao lâu nửa, có lẽ sắp đến giáng sinh thực sự rồi, phố núi với nắng gió, sương, mưa và những làn khói mờ mờ mỗi ngày như xoa dịu điều gì đó trong lòng. Chị với nhỏ Hân vẫn vui vẻ ăn uống, trò chuyện, cặp tay nhau kéo nó đi chơi khắp nơi tuyệt nhiên chẳng người nào nhắc gì đến em nửa, nó vẫn như thường ngày, im lặng mĩm cười, im lặng thưởng thức niềm vui nho nhỏ từ chị và nhỏ Hân cố gắng mang lại, thi thoảng trêu chọc chị, thi thoảng một mình trong đêm, thi thoảng caffe một mình với tiếng côn trùng, tiếng xe, tiếng rao, tiếng gió…Phố núi dường như thân quen, dần dần trở thành điều gì đó nhẹ nhàng bình yên trong lòng nó…Ít ra bị mọi người bắt ở lại Đà Lạt lâu như vậy cũng tốt chứ nhỉ, vô hình dung Đà Lạt tự đó trở thành nơi nó cảm thấy thoải mái, bình yên nhất mỗi khi tìm về, cuộc sống vội vả, vất vả, xô bồ lắm…ai cũng phải có một nơi nào đó để tạm dừng chân, để tìm lại chính mình hay đơn giản là xoa dịu những nỗi đau.