AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 31/07/2015 lúc 15:11.

Cảnh Phong lái xe thật nhanh về đến nhà của mình, tay anh đã bắt đầu hết thuốc giảm đau, bắt đầu đau nhức dữ dội, đến mức Cảnh Phong toát hết cả mồ hôi lạnh. Gương mặt tái nhợt, Cảnh Phong cắn chặt môi, toàn thân run lên vì cơn đau hành hạ, thật may mắn là trận đấu kết thúc đúng lúc thuốc bắt đầu hết hiệu lực, nếu không Cảnh Phong không biết hậu quả ra sao nữa.
Chiếc xe đến trước cửa nhà anh thì thắng két lại, tạo một âm thanh vang dội, Cảnh Phong cố gắng mở cửa bước xuống xe để vào nhà. Anh cần uống thuốc để làm dịu cơn đau này.
Cơn đau khiến Cảnh Phong gần như choáng voáng, bước chân khệnh khạng, cô gắng lê thân bước vào nhà. Nhưng chỉ bước được vài bước là hai mắt tối sầm lại, hai chân như không còn sức, thân người từ từ ngã xuống đất.
Một cánh tay vương tới đỡ lấy anh, giữ cho anh không khỏi té ngã, trong ý thức mơ hồ, Cảnh Phong nhận ra người đó là Cẩm Tú, anh nghe giọng cô hốt hoảng hỏi:
– Cảnh Phong! Anh làm sao vậy.
– Dìu anh vào nhà đi – Cảnh Phong cố gắng thều thào nói.
Cẩm Tú vội vàng dìu Cảnh Phong vào nhà , cô đặt anh ngồi lên ghế, rồi vội vàng đi lấy khăn lau mồ hôi trên mặt anh. Cảnh Phong cố gắng với lấy lọ thuốc trên bàn, chẳng thèm coi, anh đổ ra tay cứ thế vóc thuốc vào miệng rồi cố gắng nuốt xuống, thở dốc.
Cẩm Tú nhìn Cảnh Phong như thế, cô cảm thấy xót xa vô cùng. Cô nghe Thái nói lại, Cảnh Phong hôm nay là quyết định đi tiếp cận với Hoàng Sĩ Nghiêm. Cô lo lắng vô cùng nên chờ đợi anh mấy tiếng ở nhà, không ngờ sự lo lắng của cô là rất đúng. Nhìn Cảnh Phong như thế, anh đau lòng khôn kể, trái tim như ai đó đâm mạnh một dao.
Cô giúp Cảnh Phong lau mồ hôi, giọng nói trách móc:
– Có đáng để anh liều mạng đến như thế hay không cơ chứ.
– Có, rất xứng đáng – Cảnh phong thở dốc đáp – Dù phải trả giá bằng tính mạng, anh cũng thấy xứng đáng.
Cẩm Tú nghe cảnh Phong nói như thế, cô hít một hơi thật sâu, cô quyết định vì Cảnh Phong, dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải giúp Cảnh Phong lấy được những thứ anh cần.
Tình bạn thật sự là gì?
Kiều Chinh đọc viết nói về tình bạn như thế này:
“ Tình bạn là món quà vô giá không thể bán không thể mua,giá trị của tình bạn còn tuyệt hơn một núi vàng rất nhiều.Bởi vì vàng là một vật vô tri,không biết nhìn cũng không thể lắng nghe. Và trong lúc ta gặp rắc rối vàng…………không thể nói lời cổ vũ ,vàng không có đôi tai để lắng nghe,không có trái tim để thấu hiểu.Vàng không thể đem lại cho bạn bình yên hoặc sự trở che khi bạn cần .
Hãy cảm ơn cuộc đời đã tặng bạn món quà vô giá,không phải kim cương ,châu báu mà là tình cảm chân thành từ một tình bạn thật sự………….
Nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy buồn và muốn khóc….
Hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn tôi hứa sẽ làm bạn cười nhưng biết đâu tôi sẽ khóc cùng bạn.
Nếu một ngày nào bạn cảm thấy đơn độc….
hãy gọi cho tôi ,tôi hứa sẽ đến bên bạn ,chỉ để im lặng không nói một lời, nhưng tôi muốn bạn biết rằng luôn có tôi bên cạnh.
Nếu một ngày nào đó ,bạn phân vân trước những sự lựa chọn của mình ….
Hãy gọi cho tôi ,tôi sẽ không quyết định thay bạn nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn,trước sự lựa chọn của mình.
Nếu một ngày nào đó,bạn gặp phải thất bại…
Hãy gọi tên tôi, tôi sẽ không mang lại cho bạn thành công,tôi chỉ giúp bạn tìm thấy cách cửa khác.
Nếu một ngày nào đó bạn gặp phải một sai lầm và vô cùng đau khổ…
Hãy gọi cho tôi ,tôi không thể sữa chữa sai lầm đó,nhưng tôi có thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm đó sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
Nếu một ngày nào đó ,bạn cảm thấy lợ những điều tốt đẹp sẽ qua đi…
Hãy gọi cho tôi,tôi sẽ không níu giữ nó lại,nhưng tôi có thể giúp bạn hiểu rằng mọi việc điều có những điểm khởi đầu và kết thúc.
Nếu một ngày nào đó,bạn trở lên bế tắc và tuyệt vọng…
Hãy gọi cho tôi,tôi không dám hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả. Nhưng tôi có thể giúp bạn tìm thấy niềm tin trong cuộc sống.
Nếu một ngày nào đó,cuộc sống quá khắc nghiệt ,khiến những ước niềm tin tưởng của bạn nằm trong vùng giông bão…
Hãy gọi cho tôi,tôi chẳng đủ sức chống chọi đâu. Nhưng bờ vai tôi đây sẽ là nơi bạn có thể dựa vào và chúng ta cùng “chiến đấu “
NHƯNG…
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ BẠN GỌI MÀ KHÔNG THẤY TÔI TRẢ LỜI. BẠN HÃY ĐẾN BÊN TÔI VÌ LÚC ĐÓ TÔI ĐANG CẦN BẠN.”
Kiều Chinh cảm thấy bài viết này khá lá hay, chỉ đáng tiếc là nó chỉ giống như tình bạn của cô và Cẩm Tú lúc ban đầu mà thôi, còn bây giờ thì…..
Lòng cô bỗng trở nên buồn miên man, giữa tình bạn và tình yêu, thật khó mà lựa chọn. Đối với đàn ông, tình bạn quan trọng hơn tình yêu, còn đối với phụ nữ, tình yêu quan trọng hơn tình bạn. Còn cô, tình yêu và tình bạn đều quan trọng như nhau.
Mắt nhìn thấy bạn càng rời xa mình mà không làm gì được, cô cảm thấy bất lực vô cùng. Dạo gần đây, Cẩm Tú càng khó gần hơn bao giờ hết, ánh mắt Cẩm Tú nhìn cô giống như chất chứa bao nỗi oán hận rất đáng sợ. Thái độ của Cẩm Tú càng khiến Kiều Chinh hoang mang vô cùng. Cô vẫn luôn cho rằng Cẩm Tú lo lắng cho mình nên mới ngăn cản cô đến bên cạnh Cảnh Phong, nhưng thái độ thù địch này là sao?
Mãi suy nghĩ, cô không hề thấy Vĩ Thanh bước đến và ngồi xuống bên cạnh mình từ bao giờ.
– Haiz, em và Cẩm Tú, hai đứa bỗng nhiên đều trở nên khác lạ cả – Vĩ Thanh bỗng than dài một hơi.
– Em có gì khác lạ đâu? – Kiều Chinh ngẩng đầu nhìn Vĩ Thanh hỏi lại.
– Còn nói không – Vĩ Thanh quay người nhìn Kiều Chinh vẻ không hài lòng – Trước đây hai người có âu sầu nét mặt như bây giờ đâu cơ chứ. Lúc nào cũng quấn quýt bên nhau không rời. Còn bây giờ cứ như người đầu sông kẻ cuối sông ý. Em còn đỡ, Cẩm Tú mới đáng nói, cô ấy thay đổi gần như 180 độ. Có biết mọi người nói thế nào về hai đứa hay không? Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.
– Em…- Kiều Chinh giật mình kêu lên.
– Uh! Mọi người bảo thế đó, bởi vì trước giờ nhìn Cẩm Tú thì có biểu hiện của cô gái đang yêu hơn là em. Chuyện của em với Cẩm Tú, mọi người đồn thổi lên rất nhiều, anh nghe mà chóng mặt luôn. Nào là, vì em mà Cẩm Tú và bạn trai cô ấy cải nhau một trận lớn, bạn trai Cẩm Tú chẳng thích em nhưng em cứ mặt dày bám theo, cuối cùng anh ta phải tốn tiền dỗ dành Cẩm Tú để chứng minh tình yêu của mình. Em xem, dạo gần đây Cẩm Tú ăn bận vô cùng đẹp, trang sức đắt tiền, hơn nữa….
Vĩ Thanh đột nhiên yên lặng khiến Kiều Chinh hoài nghi, cô nóng ruột thúc giục nói:
– Hơn nữa….
– Hơn nữa, họ còn bày tõ tình yêu của mình rất rõ ràng, có người nhìn thấy trên cổ Cẩm Tú xuất hiện dấu hôn – Vĩ Thanh thở dài nói.
– Dấu hôn….- Kiều Chinh nhìn ánh mắt buồn bã của Vĩ Thanh , cô vỗ vai anh an ủi – Vĩ Thanh, chuyện dấu hôn thì em không rõ lắm. Nhưng em và Cẩm Tú không phải giận nhau vì chuyện tranh giành một người đàn ông đâu anh. Chỉ là chuyện đồn thổi mà thôi.
– Có lẽ Cẩm Tú đã có bạn trai rồi, cũng đúng, một cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu như cô ấy, sao lại không có người thích cơ chứ – Vĩ Thanh khẽ cười buồn nói xong thì đứng dậy bỏ đi
Kiều Chinh tuy phủ nhận mình và Cẩm Tú cãi nhau vì chuyện tình tay ba, nhưng trong lòng cô xuất hiện cảm giác mơ hồ. Cảnh Phong là một chàng trai khá nổi bật, từ vẻ mặt đến tính cách của anh, dù anh lạnh lùng và nguy hiểm nhưng vẫn khiến nhiều cô gái cam tâm nhảy vào. Ngay cả cô cũng vậy, cô từng nghĩ, sẽ yêu một chàng trai nhẹ nhàng hiền lành, nào ngờ trái tim lại rơi vào hố tình của Cảnh Phong như thế.
Cẩm Tú cũng là một cô gái, trước một anh chàng như Cảnh Phong, lẽ nào không bị sa hố. Cho dù hai người họ có là anh em đi chăng nữa, thì cũng chỉ là anh em họ mà thôi. Cẩm Tú yêu và thần tượng Cảnh Phong có lẽ cũng không phải là điều gì lạ lắm.
Tim Kiều Chinh bỗng nhói đau một cái đến khó chịu, cô vội vã nhắm mắt lại, hít thật sâu lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi của mình. Cô tự nhủ với mình:” Không thể có chuyện đó. Cẩm Tú chỉ đơn thuần là tôn sùng Cảnh Phong như một người anh trai mà thôi”
Tâm trạng của Kiều Chinh bỗng trở nên rất xấu, cô không còn tâm trạng học hành gì nữa, chạy xe về nhà. Nhà lại chẳng có ai, Kiều Chinh mệt mỏi ngủ một giấc dài. Đến khi cô thức giấc thì trời cũng đã sẫm tối. Ba mẹ vẫn chưa về, Kiều Chinh bỗng cảm thấy cô đơn quá.
Cô cảm thấy nhớ Cảnh Phong, nhớ rất nhiều, nhưng dạo gần đây Cảnh Phong thường không có nhà, anh đi đâu, cô cũng không biết, có gọi điện, anh cũng không bắt máy. Có lẽ Cẩm Tú biết anh đi đâu, nhưng Cẩm Tú chắc chắn là không nói với cô.
Kiều Chinh bước đến bên cây đàn dương cầm của mình, đây là cây đàn yêu thích của cô. Kiều Chinh ngồi cuống, cô dạo một đoạn nhạc , một đoạn trong bài “When the love falls”. Bài nhạc nhẹ nhàng truyền cảm khiến người ta dễ chìm vào trong nó.
Hoàng Sĩ Nghiêm trơ về nhà, thấy con gái đang ngồi đánh đàn, lâu rồi ông hông thấy Kiều Chinh đánh đàn. Ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, đưa tay xoa đầu cô cười âu yếm hỏi:
– Con gái của ba hôm nay có tâm sự à.
– Ba! – Kiều Chinh quay sang nhìn thấy ông , hai mắt rưng rưng, choàng tay qua eo ông, đầu dựa vào người ông nhõng nhẽo gọi một tiếng.
Hoàng Sĩ Nghiêm yêu thương giang tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:
– Sao thế? Ai ăn hiếp con à.
– Không phải – Kiều Chinh ở trong lòng ông lắc đầu . Cô cứ ôm ba mình như thế, cảm thấy trong lòng ông thật ấm áp. Cho nhớ từ khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng thích được ba bế, lúc cô nhõng nhẽo khóc không ngừng, ông ở bên cạnh dỗ dành cõng cô đi mua kẹo. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cũng là ông kể truyện cho cô nghe, đôi lúc Kiều Chinh thấy mình thân với ba ơn so với mẹ. Người ta nói, con gái giống cha nhiều hơn là vậy.
– Con gái của ba, có phải là yêu rồi hay không? – Hoàng Sĩ Nghiêm đẩy nhẹ Kiều Chinh ra nhìn cô hỏi.
Kiều Chinh hai má đỏ ửng lên, cô khẽ gật đầu, cắn môi định lên tiếng nói nhưng lại thôi.
– Là anh chàng nào tốt phước được con gái yêu của ba để mắt đến như thế hả? – Hoàng Sĩ Nghiêm trêu cô.
– Ba này! – Kiều Chinh xấu hổ khẽ lườm ông trách, xong cô lại thở dài – Người ta không thèm để ý đến con gái ba.
– Thằng đó là thằng nào thế? Đúng thật là không có mắt, con gái ba xinh đẹp đáng yêu thế này mà còn không để ý hay sao. Con yên tâm đi, cái thằng đó chắc chắn là có mắt như mù mới không thích con, chỉ cần con gái ba lên tiếng, ba tin chắc người xếp hàng theo con dài đến ngập phố. Cái thằng đó chỉ đáng xách dép cho con mà thôi. Nếu nó còn dám làm con buồn, ba nhất định sẽ cho người đánh nó một trận nên thân.
Biết ba nói chuyện an ủi cô, Kiều Chinh bật cười trước lối phóng đại của ông nâng cao con gái quá thể của ông. Nhưng cô cố làm mặt nghiêm nói với ông:
– Người ta còn chưa có nói là có chê con gái ba hay không? Mà đã nghe mấy lời hâm dọa của ba, chắc chắn là xách dép chạy không kịp rồi.
Hoàng Sĩ Nghiêm thấy con gái chịu cười, ông cũng vui vẻ cười lớn.
– Ba nè! Sau này dù con yêu ai, ba cũng sẽ ủng hộ con đúng không? – Kiều Chinh đột nhiên nghiêm mặt hỏi ông một câu.
– Ba tin vào con mắt lựa chọn của con gái ba. Ba tin chàng trai đó chắc chắn là một người đáng để con gửi gắm tình yêu. Con yên tâm, ba không phải là hạng người cổ lỗ nghiêm cấm tình yêu, đòi môn đăng hộ đối gì cả. Chỉ cần thằng đó thật lòng yêu con, làm con hạnh phúc là ba đã vui rồi, của cải của ba về sau cũng thuộc về hai đứa.
– Con cám ơn ba – Kiều Chinh mĩm cười hạnh phúc vòng tay ôm lấy Hoàng Sĩ Nghiêm, cô không sợ mình không đeo đuổi được Cảnh Phong, cô chỉ sợ thân phận của Cảnh Phong như thế sẽ không được ba cô chấp nhận. Nhưng giờ cô có thể yên tâm được rồi, ít ra ba cô cũng sẽ không ngăn cản.
Thời gian cứ thề mà dần trôi qua, thấm thoát cũng hơn tuần trôi qua.
Cẩm Tú vì không có nhiều thời gian, lại vì nhớ Cảnh phong vô cùng nên chạy đến nhà anh thông báo vài câu rồi định nhanh chóng rời đi, bỏ cánh cửa mở rộng như vậy mà không khép lại.
– Lão ta rất đa nghi và xảo quyệt, dù em có hỏi thế nào, lão ta cũng không hé lấy một lời. Chỉ hé mở chút đỉnh thông tin mà thôi – Cẩm Tú đến nhà gặp Cảnh Phong báo cáo cho anh hay hoạt động của Hoàng Sĩ nghiêm mà cô biết được.
– Những thông tin em cung cấp cũng khá tốt, cứ tiếp tục ở bên cạnh lão ta quan sát tiếp. Đợi thời cơ chín mùi, đến khi lão ta tin tưởng em rồi mới moi thông tin. Không nên quá gấp gáp khiến con cáo già đó nghi ngờ. Em phải cẩn thận, anh không muốn vì chuyện này mà khiến em bị hại. Thời gian này, ông ta vẫn chưa tin tưởng anh lắm, cho nên không hề để anh tiếp cận quá sâu vào công việc – Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú thở dài, đau xót vô cùng – Cẩm Tú, anh xin lỗi, là anh hại em ra nông nỗi này.
– Cảnh Phong, là em cam tâm tình nguyện. Anh đừng tự trách mình. Chỉ cần anh sớm lật đỗ ông ta thì em có thể thoát khỏi rồi.
– Em yên tâm, anh nhất định phải khiến ông ta chết thảm. Nhưng từ giờ đến phút đó, em phải bảo trọng, đừng làm gì khiến ông ta nghi ngờ mà….nếu em có chuyện gì thì – Mặt Cảnh Phong chìm trong đau khổ, ánh mắt nhìn Cẩm Tú buồn bã.
– Em biết rồi – Cẩm Tú gật đầu, cô vui sướng vì cảnh Phong lo lắng cho mình. Cả tuần nay cô đi theo lão Sĩ Nghiêm phục dịch lão ta, khiến tâm trạng vô cùng buồn chán và nhớ Cảnh phong vô cùng, bây giờ gặp anh, lại nghe giọng quan tâm của anh, nhất thời xúc động không kìm nén được tiến sát lại gần Cảnh Phong, nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương nói – Cảnh Phong, em vì anh không tiếc hy sinh bản thân mình ở cạnh lão già khốn khiếp đó. Anh an ủi em một chút có được không? Xóa hết dấu vết đáng thương trên người em đi – Lời cẩm tú da diết, giọng nói khiêu gợi, đôi mắt đong đưa tình ý.
Cảnh Phong nhìn Cẩm Tú một hồi, anh sắp đặt để cô ở bên Hoàng Sĩ Nghiêm làm tình nhân cho lão ta, hy sinh thân xác của cô, để mặc lão ta dày vò trà đạp, anh cũng rất áy náy. Trước lời yêu cầu này của cô, anh không thể từ chối, cũng không có quyền từ chối. Anh choàng một tay qua eo của Cẩm Tú, tay kia khẽ nâng cầm cô ta lên, cúi người bắt đầu hôn lên môi cô ta. Cẩm Tú nhanh chóng đáp lại anh, còn cuồng nhiệt quấy lấy anh. Nụ hôn của Cẩm Tú rất điêu luyện, rất biết cách phối hợp gây kích thích cho người đối diện. Nhưng trong đầu Cảnh phong lại hiện diện lên gương mặt của Kiều chinh và nụ hôn của cô hôm nào.
Hai người con gái này hoàn toàn khách nhau. Nụ hôn của Cẩm Tú có phần thành thục hơn, biết cách dẫn dắt, biết cách thu hút có phần cuồng nhiệt. Còn Kiều Chinh, nụ hôn của cô nhẹ nhàng, gượng gạo, không biết cách mời gọi, cũng không biết cách đáp lại, một nụ hôn chưa từng trải. Bờ môi cô cùng hơi thở của cô có hương dâu ngọt ngào dễ dàng khiến người ta run động, còn Cẩm Tú, vừa có sự từng trải, trong hơi thở lại có mùi bia rượu thật khó chịu.
Cảnh Phong muốn đẩy Cẩm Tú ra nhưng cô đã ôm chặt lấy anh không rời. Đang lúc Cảnh Phong muốn gỡ tay Cẩm Tú ra, muốn phã vỡ nụ hôn chẳng có chút hương vị tình cảm nào thì một bóng người xuất hiện ở cửa nhà anh, nơi cánh cửa vẫn chưa được đóng lại.
– Cảnh Phong, anh xem hôm nay em….- Nụ cười của Kiều Chinh chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong đang ôm hôn thắm thiết. Hai chiếc túi đi chợ trên tay của cô rơi xuống, thức ăn rơi ra, mấy trái táo cô mua cứ thế lăn tròn cho đến khi chạm đến vạch ngăn. Đợi mãi, đợi mãi, cô mới gọi điện thoại được cho Cảnh Phong, cô vui mừng khôn xiết, Cảnh phong bảo mấy ngày vừa qua anh bận đi xa, giờ mới trở về, cô vui mừng đến nỗi chẳng nói chẳng rằng chạy ra ngoài đi chợ rồi vội vàng lao đến chỗ anh ngay. Vậy mà…thứ cô nhìn thấy lại là cảnh như thế này.
Gương mặt của Kiều Chinh bỗng tái xanh, ánh mắt vừa sửng sốt vừa đau buồn nhìn hai người bọn họ, không nói nên lời:
– Hai người….
Cẩm Tú và Cảnh Phong vội vàng buông nhau ra, cả hai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Kiều Chinh. Cô đã lắc đầu nhìn hai người lùi lại mấy bước, khóe mắt bắt đầu kéo màn sương, cuối cùng cô đưa tay che miệng đau khổ quay người bỏ chạy.
Cảnh Phong muốn đưa tay giữ cô lại, nhưng cô đã đi rồi, anh thở dài, cảm thấy trong lòng có gì đó đau đau. Chợt anh nhìn thấy cái bóp của cô cũng rơi ra từ túi đồ ăn. Vội vàng nhặt lên rồi đuổi theo nhanh chóng, không nói thêm lời nào với Cẩm Tú.
Kiều Chinh vừa chạy vừa khóc, cô cứ nghĩ, Cảnh Phong đã hứa sẽ thử đón nhận tình cảm của cô, cô đã hy vọng biết bao nhiêu. Khi Cảnh Phong không liên lạc, cô cảm thấy thất vọng và buồn vô cùng, đến khi gọi được cho anh, nghe giọng nói của anh, tim cô không biết đã vui mừng biết bao nhiêu.
Lời Vĩ Thanh nói hôm nào vang vọng vào tai cô : “Mọi người bảo rằng hai đứa em cùng thích một chàng trai, cho nên mới trở mặt với nhau như thế. Có người còn bảo, người đó vốn là bạn trai của Cẩm Tú, nhưng bị em xen vào.” Cô đã từng nghĩ đến điều này, nhưng nhanh chóng phủ nhận. Nhưng không ngờ háo ra đó lại là sự thật.
Cuối cùn thì cô cũng hiểu vì sao Cẩm tú bỗng trở nên lạnh lùng với cô như thế, vì sao bỗng nhiên trở mặt không nhìn cô. Hóa ra tất cả là vì Cảnh Phong. Nếu như hai người họ đã yêu nhau, vì sao lại bảo với cô họ là anh em cơ chứ, vì sao lại lừa cô, để cô lại yêu anh như thế.
Chỉ thêm vài bước chân, Cảnh Phong đã đuổi kịp Kiều Chinh khi cô đứng dưới đường. Anh nắm lấy tay cô giữ lại khàn giọng nói:
– Để anh đưa em về.
– Không cần đâu. Tôi không muốn bị các người đùa giỡn nữa – Kiều Chinh rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong lạnh giọng đáp.
Cảnh Phong không nói không rằng nắm tay cô, lôi cô đi theo mình. Kiều Chinh tức giận mắng:
– Anh làm gì vậy, buông tay tôi ra.
– Ở đây khóa bắt xe lắm, để anh đưa em về – Cảnh Phong cương quyết nói.
– Tôi không cần, tôi tự mình đón xe đi về.
– Em đón xe bằng gì, trong người em không có một đồng thì làm sao mà đón – Cảnh Phong hừ mũi đáp.
Kiều Chinh nghe vậy thì mò mẫm túi mình, cô nhớ cái bóp nhỏ đựng tiền của cô để ở trong túi cách đựng đồ ăn, bên trong còn có điện thoại của cô. Vậy là cô không có tiền, không có điện thoại thật khó liên lạc với ngườc khác tới giúp. Cô cắn môi nhìn vẻ mặt có chút đắc ý của Cảnh Phong lớn tiếng nói:
– Dù sao tôi cũng không cần tới lòng tốt của anh. Tôi có thể tự đi bộ về nhà.
– Em định đi hết cả đêm à. Từ đây về đến nhà em rất xa đó – Cảnh Phong cố tình khích cô.
– Không sao hết, tôi cứ đi bộ ra ngoài đường, bắt bừa một chiếc taxi nào đó rồi về đến nhà thanh toán sau – Cô ngoan cường đáp – Không phiền đến anh.
Cảnh Phong nghe vậy thì nụ cười vụt tắt, anh vội vàng chụp lấy cô giữ lại khi cô đang quay bước. Anh nghiêm túc nói:
– Anh chỉ xem Cẩm Tú là em gái.
– Anh trai có thể hôn em gái như vậy sao? – Cô trừng mắt hỏi , sau đó giọng cô bỗng vỡ òa – Cho dù hai người có yêu nhau hay không. Tôi cũng không để ý. Nhưng vì sao hai người lại gạt tôi chứ? – Nước mắt cô rơi xuống nhìn anh hỏi – Vì sao cho tôi hy vọng như thế. Có phải hai người mỗi khi ở sau lưng tôi cười nhạo không ngớt lời hay không. Là tôi ngu ngốc tin rằng hai người là anh em, cho nên mới thích anh, mặt dày bám theo anh, vì anh mà làm nhiều chuyện ngốc nghếch.
– Thật ra anh không gạt em, anh thật sự chỉ xem Cẩm Tú là em gái mà thôi. Chuyện vừa rồi…- Cảnh Phong muốn giải thích, nhưng làm sao có thể giải thích rõ ràng đây.
– Đủ rồi, tôi không muốn nghe gì nữa hết – Cô bịt hai tay lại lắc đầu phẫn nộ nói, rồi vừa khóc vừa chạy.
Cảnh Phong cảm thấy nhói lòng, nhìn theo bóng dáng cô chạy, hai tay siết chặt. Anh tự nói với lòng:” Không được vì cô mà đau lòng, không được vì cô mà rung động”. Nhưng mà trái tim không nghe lời, cứ thổn thức từng hồi đến nhức nhối.
Kiều Chinh vừa chạy ra đường được một lúc thì nghe tiếng còi sau lưng, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Long Sơn đang chạy xe tới. Cô đứng lại lau sạch nước mắt nhìn Long Sơn.
– Đi đâu vậy. Sao lại chạy một mình ở khu này – Long Sơn thấy cô liền quan tâm hỏi, sau đó anh nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô hỏi – Em khóc à.
– Em vừa mất một người bạn – Cô buồn bã đáp.
Long Sơn nghe cô nói thế thì quan sát cô, thật lâu mới vỗ đầu cô nói:
– Mất một người bạn không phải là mất tất cả. Em còn nhiều người bạn nữa mà, anh là bạn của em không phải sao. Hà tất vì một người bạn không thật lòng như thế mà phải đau lòng đến thế.
– Em cũng mất luôn một người con trai mà em thích – Cô chua xót nói, cứ nghĩ mải đến cảnh hai người đó hôn nhau thì lòng cô lại đau xót vô cùng.
– Lên xe đi, anh đưa em đi đến nơi xua tan nỗi buồn – Long Sơn bèn bảo.
Kiều Chinh nghe vậy cũng không buồn do dự nữa, cô cứ thế lên xe Long Sơn, anh giúp cô đội mũ bảo hiểm rồi rồ xe chạy đi. Kiều Chinh nhìn theo bóng lưng của Long Sơn, lòng cô cứ nhớ mãi đến bóng lưng của Cảnh Phong. Long Sơn chạy xe rất êm, rất chậm khiến cô cảm giác yên tâm vô cùng, còn Cảnh Phong lại phóng xe rất nhanh khiến cô rất sợ hãi, nhưng cái cảm giác vòng tay ôm lấy eo của anh khiến cô dễ chịu vô cùng.
Khi xe dừng lại, Kiều Chinh ngơ ngác nhìn xung quanh, cô đưa mắt nhìn Long Sơn hỏi:
– Đây là đâu?
– Nhìn lên đó xem – Long Sơn cười cười chỉ tay lên trên tấm bản ở cổng lớn.
– Cô nhi viện Thánh Đức – Kiều Chinh kinh ngạc kêu lên.
– Vào đi – Nói rồi Long Sơn mở cửa đẩy cô vào bên trong, sau đó dắt xe vào theo.
Vừa thấy bóng họ, một vị sơ già bước ra đưa mắt quan sát, đến khi bà nhận ra Long Sơn thì khẽ cười bảo:
– Con đến rồi à?
– Dạ thưa sơ, con đưa một người bạn đến chơi cùng các em nhỏ.
– Được rồi mau vào đi – Sơ nhìn Kiều Chinh cười hiền từ nhìn Kiều Chinh bảo – Các em nhỏ đang chơi đùa ở sân vườn, hai đứa đến đó chơi đi. Thấy các em, bọn trẻ nhất định là rất vui.
– Dạ, sơ cứ làm việc của mình đi. Con sẽ tự mình ra vườn với các em – Long Sơn liền đáp.
– Sơ rất vui vì được gặp con – Bà sơ già nhìn cô với ánh mắt ấm áp.
– Con cũng rất vui vì được gặp sơ và các em nhỏ – Kiều Chinh lập tức đáp lại, cô cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ đáp.
– Hai đứa tự nhiên đi – Nói xong sơ quay lưng đi vào trong nhà.
Long Sơn bèn nắm tay cô kéo đi ra phía sau nhà, nơi đó có một vườn hoa nhỏ, có mười hai đứa bé, lớn có nhỏ có đang chơi đùa vui vẻ.
– Này các em – Long Sơn tay xách bịch bánh giơ cao lên réo gọi bọn nhóc.
Kiều Chinh mới để ý trên tay anh đang cầm một bích lớn. Bọn trẻ nghe gọi thì liền quay đầu nhìn thấy Long Sơn thì gào to:
– A…anh Sơn đến chơi .
Cả đám bèn chạy đến ôm chân Long Sơn, anh vui vẻ xoa đầu bọn chúng rồi phân phát bịch bánh trong tay mình cho đám nhóc. Kiều chinh nhìn cảnh bọn trẻ và long Sơn cười vui vẻ, cô cũng khẽ cười. Mọi đau buồn lúc nãy cũng ta biến mất.
Khi cả hai ra về, Long Sơn chở Kiều Chinh chạy chầm chậm trên đường, tâm trạng buồn bã của Kiều Chinh cũng dần lắng xuống.
– Có muốn đi đâu nữa hay không? – Long Sơn chợt lên tiếng hỏi cô, khi nhìn thấy trời vẫn còn sớm, mà anh không chắc tâm trạng của cô đã khá hơn.
Kiều Chinh cắn môi, đưa mắt nhìn dọc con đường, đường phố đã bắt đầu lên đèn ồn ào nhộn nhịp. Lòng Kiều Chinh vừa bình lặng, lại lần nữa bị sự ồn ào này khiến trổi dậy, cô hít một hơi buồn bã nói với Long Sơn:
– Nếu anh thấy không phiền thì đưa em đến chỗ nào yên tĩnh một chút có được hay không?
– Được – Long Sơn gật đầu rồi nhanh chóng quay đầu xe, chở cô rời xa nơi đô thị ồn ào này.
Long Sơn chở cô đến ven một con sông vắng lặng, Kiều Chinh ngồi trên áo khoác trải trên nền cỏ ven sông của Long Sơn, Kiều Chinh ngồi im lặng nhìn mặt sông phản chíu những ánh đèn hiu hắt đến buồn bã.
Cô nhớ đến cảnh Cẩm Tú và Cảnh Phong ôm hôn nhau, trái tim như bị ai siết chặt đến đau đớn vô cùng, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống gương mặt cô. Long Sơn ở bên cạnh nhìn thấy cô khóc, lặng lẽ lấy khăn ta ra lau nước mắt cho cô, rồi cũng đưa mắt nhìn về hướng sông im lặng.
Thật lâu, thật lâu, Kiều Chinh cũng không biết cô đã ngồi như thế bào lâu, Long Sơn cũng ngồi bên cạnh cô im lặng bấy lâu, chờ đợi cô như một sự an ủi tốt nhất.
Nước mắt đúng là thứ rửa trôi tốt nhất, khóc hồi lâu, đến lúc người mệt mỏi kiệt sức, thì nỗi buồn trong lòng cũng vơi cạn đi rất nhiều, cô cảm thấy mình đã tiếp nhận được cái hình ảnh đau lòng kia rồi. Cô hít một hơi không khí mát mẻ ven sông, cuối cùng cũng lên tiếng nói:
– Giống như cảm giác bị phản bội vậy, rất hụt hẫng.
Long Sơn quay đầu nhìn cô chăm chú chờ đợi, anh đã chờ cô rất lâu, không ngại chờ thêm chút nữa.
– Cô ấy là bạn thân của em, vì có chút rắc rối, em muốn giúp cô ấy cho nên gặp anh ấy. Anh ấy bảo là, anh ấy là anh họ của cô bạn thân em. Em đã tin như vậy – Cô cắn môi khẽ nhắm mắt cảm nhận sư đau đớn vì bị lừa dối – Hôm nay em thấy họ hôn nhau. Anh nói xem, anh em họ lại hôn nhau nghĩa là sao.
Long Sơn cúi đầu không đáp, Kiều Chinh cụp mắt buồn bã nói tiếp.
– Anh ấy luôn bảo em, anh ấy là người nguy hiểm, không đáng để em yêu. Nhưng mà em đã lỡ yêu rồi, làm sao có thể dừng lại được đây. Em không biết thái độ của anh ấy với những cô gái khác thế nào, nhưng thái độ với em rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, rất quan tâm, lúc em sợ hãi nhất, lúc em cần một người ở bên cạnh nhất thì anh ấy xuất hiện. Anh ấy làm trái tim em đập không ngừng , em trái tim em mong ngóng chờ đợi, chỉ cần gnhe tiếng nói của anh ấy thôi, em cũng ca3mt hấy vui rồi.
Cô vừa nói, nước mắt lại không ngừng rơi ra.
Long Sơn nhìn thấy cô khóc, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng anh lại không dám, anh siết chặt tay lại, chiếc khăn trong tay anh bị bóp chặt. Long Sơn cảm thấy rất đau lòng khi chứng kiến những giọt nước mắt trên mặt cô, nó làm anh có cảm giác rung động, chỉ sợ chạm vào, anh lại không kiềm lòng được mà hôn cô. Long Sơn không dám nghĩ, nếu anh hôn cô thì chuyện gì sẽ xảy ra. Anh sợ, cô sẽ bị anh làm tổn thương mất. Cho nên cố nhẫn nhịn, trái tim khó chịu vô cùng.
– Thật ra, sẽ không đau đớn nhiều như thế nếu như….nếu như anh ấy không cho em một tia hy vọng. Tại sao anh ấy vừa cho em một tia hy vọng, một tia hy vọng rằng anh ấy có thể yêu em, thì ngay sau đó lại hôn người bạn thân nhất của em. Anh nói xem, chẳng khác nào đưa em lên thiên đường rồi sau đó thẳng tay quăng em xuống địa ngục.
– Là Cảnh phong đúng không?
Kiều Chinh không trả lời, ánh mắt đau thương nhìn mặt sông, nước mắt làm nhòe đi ánh đèn trước mặt cô.
– Tình bạn, tình yêu…..Đây là lần đầu tiên em thật sự thấy thân thiết với một người nhiều đến thế, cũng là lần đầu tiên trái tim em rung động vì một người, vậy mà….đều cùng lúc mất đi như thế.
Long Sơn thấy cô càng kể, càng khóc thảm thương, anh lấy khăn lau nước mắt cho cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng anh, khẽ khàng an ủi.
– Đừng khóc vì những con người không đáng như thế. Em hãy nhớ rằng: Là họ không xứng đáng với tình cảm của em, chứ không phải em không xứng đáng với họ. Hãy quên họ đi, xem họ như cơn gió thoảng qua, cử để mặc họ rời đim bởi vì sẽ còn nhiều cơn gió khác đến. Em sẽ có một tình bạn mới, chân thành hơn. Em sẽ có một tình yêu mới, thật sự yêu em, vì em mà làm tất cả.
– Cám ơn anh, Long Sơn, nếu không có anh bên cạnh, em không biết mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào cả.
– Rồi sẽ qua thôi – Long Sơn nói bên tai Kiều Chinh nhẹ nhàng an ủi cô.
Kiều Chinh nhắm mắt lại, cô cố gắng quên đi tất cả mọi chuyện.

Truyện Người Con Gái Anh Không Thể Quên
Truyện 12A1
Truyện Chuyện Tình Với Gấu Người Đài Loan
Truyện Gấu Tôi Là Bạn Thời Lớp 1
Truyện Tại Sao Tôi Lại Yêu Em
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net