Cảnh Phong nheo mắt nhìn cô, mấy người ở đó cũng im lặng nhìn hai người bọn họ, giống như đang chứng kiến một vở kịch vui.
Một tiếng “ được” khiến Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh không dứt, là cô từ bỏ hay là đồng ý. Câu trả lời của cô đầy mơ hồ, nhưng cũng xem như là cô đồng ý tiếp tục cuộc chơi. Cảnh Phong mĩm cười, nụ cười tươi tỏa sáng nhưng như chưa một sự giễu cợt, anh lại gõi tiếp:
– Vậy thì tiếp tục. Đến đây.
Cảnh Phong vừa với tay kéo cô lần nữa về phía mình lần nữa, thân thể hai người dính chặt vào nhau, chặt đến nỗi gần như không cho cô có cơ hội vùng thoát lần nữa. Kiều Chinh lần nữa muốn phản kháng thoát khỏi vòng tay như gọng kiềm của anh, nhưng dường như đọng đến vết thương của Cảnh Phong, anh khẽ rên nhẹ một cái, ánh mắt thất thần, cô vội vàng dừng phản kháng ngay. Cảnh Phong thấy cô đã thôi vùng quẫy, hít một hơi, xua đi cơn đau, anh với tay chụp lấy chai bia còn lại ở trên bàn, định đưa lên miệng uống tiếp tục trò chơi khi nãy còn dang dỡ của mình. Nhưng Kiều Chinh đã giơ tay ngăn lại, tay cô nắm lấy tay cầm bia của anh, ánh mắt nhìn anh không rời. Một ánh mắt hoang dại.
Cảnh Phong cảm thấy anh mắt phức tạp của Kiều Chinh cho nên không phản ứng khi cô gỡ nhẹ chai bia trong tay mình.
Kiều Chinh từ từ đưa chai bia lên miệng của mình uống, ánh mắt không rời khỏi mắt Cảnh Phong. Trước mắt anh bỗng cảm thấy cô giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, đủ sức thêu đốt mọi thứ.
– Cạch…
Kiều Chinh đặt mạnh chai bia xuống cái bàn sau lưng mình, cô nhỏm người ngồi thẳng dậy, quỳ một chân lên ghế sofa ở giữa hai chân Cảnh Phong. Hai tay cô áp nhẹ lên gương mặt anh, sau đó bắt đầu trò chơi nụ hôn truyền bia của họ. Người Cảnh Phong cứng lại, anh hòan toàn không nghĩ Kiều Chinh sẽ chủ động chơi trò chơi này, lại càng không nghĩ nụ hôn của cô kèm theo vị bia gần như đốt cháy cả người anh. Tay anh bất giác vòng quay eo cô siết chặt đón lấy vị bia cùng đôi môi ngọt ngào của cô.
Là người chủ động, Kiều Chinh mới biết, hóa ra lúc nãy, Cảnh Phong không thật sự ép buộc cô uống quá nhiều bia. Phần lớn anh đều nuốt vào trong bụng mình. Lần này cũng vậy, Cảnh Phong gần như nuốt hết số bia trong miệng cô. Cả người cô khẽ run lên, ánh mắt trở nên đỏ hoe, sóng mũi cũng thấy cay cay dứt nụ hôn nhìn Cảnh Phong. Cô thật không biết, trong lòng Cảnh Phong đang nghĩ gì, anh như vừa đối xử lạnh lùng đến tàn nhẫn với cô, vừa khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp vì được che chở.
Lần nữa…lại lần nữa….hai người chơi trò chơi trong ánh mắt nhìn nhau đầy phức tạp. Mọi người bên ngoài thấy hai người cũng đều im bặt, dõi mắt theo dõi gần như nín thở. Cho đến khi trai bia được uống hết mọi người mới sực tĩnh vỗ tay hoan hô hai người.
Kiều Chinh lặng lẽ buông Cảnh Phong ra, cô rời khỏi lòng anh ngồi xuống vị trí bên cạnh.
– Tuyệt…tuyệt….Một màn cực kì lãng mạn – Anh chàng mở cửa cho Kiều Chinh vỗ vỗ tay nhìn hai người đầy thích chí.
– Đáp lại màn lần trước của anh thôi, Long à – Cảnh Phong cười cười nhìn Long nói.
– Được lắm, nào giờ tôi mới thấy một Cảnh Phong chịu chơi như vậy, thật là hứng thú. Vậy thì tiếp tục trò chơi thứ 2 chứ. Thế nào? – Long nheo mắt một cách mờ ám nhìn Cảnh Phong rồi đưa ánh mắt quan sát Kiều Chinh, nhìn cô giống như một con cừu nhỏ bé đang run sợ, chẳng dám ngẩng đầu lên.
– Phải đó, phải đó, trò tiếp đi nào – Mấy người xung quanh liền hò reo vang dội thúc giục, Kiều Chinh ngầng đầu nhìn , cô thấy mấy cô gái kia còn hứng thú hơn cả mấy anh bạn trai của họ.
– Anh cũng thấy rồi đó, bạn gái của em cũng là một cô gái cực kì thoải mái. Cho nên cứ vô tư mà chơi đi – Cảnh Phong đáp lời Long, anh quay sang nhìn Kiều Chinh, dùng ánh mắt quyến rũ chết người của mình hỏi cô – Chắc là em không phản đối khiến mọi người mất hứng chứ.
Kiều Chinh không biết tiếp sau đó họ sẽ chơi trò chơi biến thái nào, cô mím môi nhìn Cảnh Phong, thái độ của anh rõ ràng là đang cho cô biết. Đây là cuộc sống của anh, nếu cô yêu anh thì phải chấp nhận nó cũng giống như phỉa chấp nhận con người anh. Nó giống như một thử thách để xem cô có thật lòng yêu anh hay không.
Cô là thật lòng, không phải giả dối. Ít nhất thì cô xác nhận anh chính là mối tình đầu của cô, cho dù đó là mối tình đơn phương đi chăng nữa.
Cho nên trò chơi này cô phải tiếp tục. Có thể là cô điên rồ, có thể cô quá ngốc nghếch. Nhưng cô không muốn chưa làm gì đã vội buông tay, có thể anh mãi mãi không yêu cô, sẽ không cho cô một cơ hội, nhưng ít ra cô không hối hận khi mình không đủ dũng cảm để theo đuổi tình yêu.
– Được, vậy hai người mau tiếp tục trò chơi nào – Long ngồi ngã lưng vào sofa rồi khoanh tay chờ đợi xem tiếp kịch vui.
– Mới vừa xong….để người khác bắt đầu đi – Cảnh Phong ngạt ngang, hất đầu về mấy cặp tình nhân kia.
– Ok, vậy thì quay chai chọn lựa đi – Một người lên tiếng đồng ý.
Cái vỏ chai bia màu xanh lập tức được đặt nằm trên bàn và bị xoay một cái thật mạnh khiến nó xoay vòng vòng thật lâu rồi mới dừng lại. Cái chai dừng lại ngay một cặp nam nữ phía đối diện Cảnh Phong và Kiều Chinh. Mọi người lập tức đứng lên nhường lại bộ ghế sofa dài cho hai người đó.
Kiều Chinh hoàn toàn không biết trò chơi thứ hai của họ là gì, cô đưa mắt quan sát tỉ mỉ. Cảnh Phong thấy cô nhỏm lưng nhìn thì khẽ hừ mũi cười ngoằn một cái, sau đó giảng giải cho cô quay tắc trò chơi. Đồng thời Kiều Chinh cũng được mục kích tận mắt hình ảnh minh họa cho lời nói của Cảnh Phong.
Đầu tiên, cô gái mặc chiếc váy màu vàng đó nằm dài lên ghế sofa, Kiều Chinh thấy rõ bộ ngực to đầy đặn của cô ta nhấp nhô phía trên, chiếc váy ngắn khi nằm càng ngắn hơn nữa, cô ta cũng chẳng buồn kéo váy xuống che đậy, cứ thế khoe bắp đùi trắng và đôi chân thon thả .
Bạn trai của cô ta chống hai tay sát vai cô ấy, hai chân cũng dặt trên sofa tạo ra bộ dạng giống như chuẩn bị hít đất. Luật chơi là, hít đất 50 cái, nhưng không được có cái nào chạm vào người cô gái nằm dưới. Hai người họ nhanh chóng bắt đầu trò chơi.
Kiều Chinh thở nhẹ một cái, sự lo lắng của cô giảm xuống thật nhanh. Trò chơi này cũng không biến thái cho lắm, cô có thể an tâm hơn rồi. Cổ họng cô có chút khó chịu, mùi bia có trong cổ họng thật chẳng dễ chịu chút nào, cô muốn uống một chút nước cho dễ chịu hơn, nhất là cô cảm thấy mình có chút chếch choáng say. Cô quyết định đi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Cô quay lại nói khẽ với Cảnh Phong:
– Em đi toalet một chút.
Cảnh Phong chỉ khẽ ừ một cái, mắt hướng về hai người kia. Kiều Chinh bèn đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài mở cửa. Cô vừa ra thì gặp một anh bồi đi đến, cô bèn nói:
– Làm ơn cho một chai nước khoáng vào đây đi.
Cảnh Phong quay đầu nghe Kiều Chinh dặn anh bồi rồi mới đóng cửa lại, lòng anh bất giác chùn xuống, anh nhìn hai người đang chơi trò chơi kia, tay siết thật chặt lại, thở dài nhắm ghiền mắt.
“Tại sao cô lại không chịu rút lui” – Lòng Cảnh Phong tự hỏi.