Cẩm Tú ngẫm nghĩ thì dừng tay làm quay lại nhìn Kiều Chinh hỏi:
– Khi nào ba mẹ bạn sẽ về?
– Chuyện này….mình không rõ lắm, nhưng chắc là ba mẹ sẽ về nhanh thôi, chậm lắm là ngày mai – Kiều Chinh
nghĩ vậy, bởi vì cô biết dù có chuyên gì xảy ra đi chăng nữa, ba mẹ cô vẫn sẽ vứt bỏ mà bay về đây, không có gì
quan trọng hơn so với cô cả. Cô cũng đoán, có lẽ ba cô và bọn bắt cóc có cuộc thương lượng ra sao đó, bọn chúng
mới chịu thả cô ra như vậy, có lẽ ba cô chấp nhận giao ra số tiền bọn chúng đòi, một mức giá không tưởng. Dù sao
thì tiền bạc vẫn có ngày kiếm lại được, cho nên số tiền đó bỏ ra, Kiều Chinh cũng không thấy buồn cho lắm.
Nghĩ đến điều này, Kiều Chinh bỗng thấy ấm áp vô cùng, cô thật hạnh phúc khi sống trong vật chất đủ đầy, ba mẹ
lại hết lòng yêu thương, gia đình êm ấm.
– Haiz, làm sao biết ba mẹ bạn sẽ về nhỉ? – Cẩm Tú giả vờ chán nản than.
– Chi vậy – Kiều Chinh nghe Cẩm Tú than vậy thì nghiêng đầu tròn mắt hỏi.
– Thì hai bác khi đi đã giao nhà lại cho hai chúng ta, mà mình không dám tự tiện vào phòng của hai bác dọn dẹp,
mà sợ các bác lại sắp về, căn phòng đóng bụi lâu nay thì làm sao mà ở được – Cẩm Tù giả vờ than thở tiếp – Dù sao
mình cũng ăn nhờ ở đậu nhà bạn mà, mình cũng muốn làm một việc gì đó để hai bác vui lòng.
Kiều Chinh nhìn vẻ khổ sở vì áy náy của Cẩm Tú, cô sợ bạn buồn vội vàng nói:
– Đừng nghĩ vậy, ba mẹ mình mời Tú đến nhà, vì xem Tú như con cái. Chỉ là hiện tại, chị giúp việc có việc nhà nên
mới về nhà một thời gian, việc nấu ăn mình lại không rành đành phiền Tú mà thôi. Cho nên Tú đừng áy náy gì hết.
Nhưng Cẩm Tú vẫn chưng ra vẻ mặt sầu thảm. Kiều Chinh thấy vậy bèn nói:
– Hay là hôm nay hai chúng ta cùng dọn dẹp phòng của ba mẹ mình nhé.
Cẩm Tú nghe vậy thì mắt sáng quắc lên:
– Thật à…nhưng Chinh vừa gặp chuyện không vui, chắc là người vẫn còn mệt, cứ ngồi chơi với mình, để mình dọn
cho.
Kiều Chinh thấy bạn vui, cũng thấy lòng tốt của bạn nên không từ chối, cô gật đầu mĩm cười.
Khi Cẩm Tú định mở cửa căn phòng làm việc của ông Hoàng Sĩ Nghiêm, Kiều Chinh đã kêu lên:
– Đừng….
– Sao vậy? – Cẩm Tú giả vờ tỏ vẻ không hiểu hỏi Kiều Chinh.
– Đây là phòng làm việc của ba mình, lúc nào nó cũng khóa trái hết, ba mình giữ chìa khóa, không ai mở được đâu.
Ngay cả mẹ mình cũng ít khi lui vào, ba mình không thích tài liệu công việc bị người ta làm xáo trộn. Cho nên,
phòng đó, ngoài mẹ ra vào dọn dẹp thì ít có ai vào lắm – Kiều Chinh cười giải thích – Thật ra là vì hồi nhỏ, mình đã
lấy một hộp đồng làm ăn lớn của ba đi gấp tàu bay giấy ấy, ba giận lắm, cho nên từ đó tuyện bố không ai được vào
trong đó nữa – Nói thì nói thế, cô vẫn thường lao vào phòng thường xuyên để làm nũng với ba cô.
Cẩm Tú nghe vậy thì thất vọng vô cùng, cô cứ nghĩ là có thể vào được bên trong phòng ông ta, nào ngờ phòng lại bị
cấm vào. Cô sốt ruột vô cùng, bây giờ không vào được, đến khi hai vợ chồng lão về càng khó vào hơn nữa.
Tiếng điện thoại reo phá tan suy nghĩ của Cẩm Tú, Kiều Chinh không nói gì thêm, quay người đi nghe điện thoại.
Cẩm Tú không cam lòng, cô thử xoay nấm cửa, quả nhiên là đã khóa. Nhìn cái ổ khóa rồi nhìn mấy chìa khóa phòng
trên tay mình, rõ ràng chẳng có cái nào hợp với nó cả, Cô thở dài buồn bã đi xuống dưới lầu.
Kiều Chinh đang nói điện thoại bên dưới, chẳng biết là ai chỉ thấy Kiều Chinh vâng dạ liên tục, cười vui vẻ vô cùng.
Cúp điện thoại, Kiều Chinh hớn hở nói:
– Ngày mai ba mẹ mình về đó. Ba nói mua rất nhiều qua cho hai chúng ta.
Cẩm Tú nghe ông bà Sĩ Nghiêm về thì buồn rầu không vui nhưng vẫn cố gượng cười nói:
– Thế thì hay quá.
– Reng……
Tiếng chuông cửa bên ngoài chợt reo lên, Cẩm Tú liền đi mở cửa rồi quay đầu nói với Kiều Chinh:
– Là cảnh sát , họ đến điều tra.
Kiều Chinh không đáp, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Dẫn đầu vẫn là trong úy Long Sơn trong bộ đồng phục màu xanh lá, tay cầm kẹp hồ sơ, đầu đội nón trông rất oai
phong. Long Sơn nhìn Kiều Chinh, ánh mắt dịu dàng quan tâm hỏi:
– Không sao rồi chứ? Đã làm em sợ hãi lắm đúng không?
– Thật ra….- Kiều Chinh nhìn Long Sơn ái ngại, hay tay chà sát vào nhau – Không phải là em bị bắt cóc đâu.
– Không phải? – Long Sơn nhíu mày quay lại nhìn Cẩm Tú, khiến Cẩm Tú đứng như trời chồng không biết nói sao
chỉ đưa mắt nhìn Kiều Chinh.
– Không phải lỗi của bạn ấy đâu, chỉ là hiểu nhầm thôi. Thật ra, chỉ là trò đùa của một người bạn, vốn định trêu em
thôi, nào ngờ Cẩm Tú nhìn thấy sự việc như thế mới hốt hoảng báo cảnh sát. Thật xin lỗi, đã làm phiền thời gian quý
báu của các anh. Mọi phí tổn đi lại của các anh, chúng tôi xin bồi thường hết ạ – Kiều Chinh tõ vẻ áy náy giải thích.
– Không sao, dù sao bình yên là được rồi. làm phiền em ký tên vào đây để chúng tôi kết thúc vụ án – Long Sơn thấy
ánh mắt long lanh đầy áy náy của Kiều Chinh thì muốn an ủi bèn đáp, rồi cho người ghi giấy hồ sơ đưa cô ký.