Từng đứa phải nộp ví và điện thoại. Xong còn lấy vân tay, chụp ảnh mới kinh. Như là tội phạm thật sự. Nó tống cả lũ vào cái phòng tạm giam vừa tối lờ mờ. Thế là cũng biết mùi song sắt Liên Xô như thế nào. Trong khu đó có mấy phòng nữa cũng có bọn Tây bị nhốt. Mà cũng sợ nó mà nhốt qua đêm thế này thì ko biết như thế nào. Cả bọn nghĩ cũng hơi nản. Đúng là lúc chưa đánh người thì mặt đỏ như vang còn lúc xong rồi thì mắt vang như nghệ. Lúc sau thì bố Tolich tới. Khoảng tiếng sau thì bố mẹ của mấy đứa đến. Mất tiền bọn công an mới cho ra. Công an bên mày toàn làm tiền người nước ngoài nhât là Trung Quốc và Việt Nam. Tiếng thì ko biết nhiều cứ ú ớ được mấy câu thì bị chung vặn cho là lại tiền, khác nhau là tiền ít hay tiền nhiều mà thôi. Mẹ tôi cũng tới. Xong xuôi hết rồi đi taxi về mẹ không nói với tôi câu nào cả. Chắc mẹ bực tôi lắm mà không nói thôi. Lúc sắp lên nhà mẹ nói:
– con lớn rồi mẹ không muốn nói nhiều đâu, phải biết suy nghĩ chứ
– vâng , con xin lỗi mẹ
– thế người có sao ko
– dạ không sao ạ
– có thấy đau chỗ nào thì bảo mẹ còn biết đường di bác sỹ khám
– vâng có sao con bảo mẹ
Bật máy lên thấy chục cuộc gói nhỡ của Nina. Nhấc máy gọi cho em. Chưa kịp nói gì em đã làm cho 1 tràng
– anh làm sao không ? bị đau chố nào không ? em lo qua vì nghe mọi người bảo anh bị công an bắt – nghe giọng em vừa nói vừa khóc mà thương qua
– ngố thế anh mà bị sao h sao gọi điện cho em được.
– anh về nhà chưa ?
– anh vừa về. Mẹ đón mà.
– mẹ nói gì anh không ?
– có mà ko sao
– thế anh có bị đau chỗ nào không
– hơi ê người tí thôi em
– em ăn chưa ?
– em ăn rồi mà anh đã ăn chưa ?
– anh chưa. H anh đi tắm qua rồi đi ăn đây
– vâng tí ăn xong nt cho em nhé
Tranh thủ gọi cho mọi người xem tình hình thế nào. Cũng may ko ai bị sao toàn dính tí phần mềm.
Tắm qua hơi xót nhừng mà ko tắm thì ko chịu nổi vì bẩn mất. Cảm giác người mềm như bún, đau ê ẩm. Ăn xong tôi lên giường nằm bệt luốn. Cảm giác giờ đòn đã ngấm 100%. Cố gắng nhắn mấy tin cho Nina yên lòng rồi tôi cũng ngủ chẳng biết gì.