– Vầng con hứa, chú cứ yên tâm chữa bệnh ạ.
Rồi chú một bên nắm tay tôi còn bên kia nắm tay Nina. Chẳng biết sao nhưng tôi cảm thấy linh cảm có chuyện chẳng lành sắp sảy ra. Hay dường như những người sắp đi xa có linh tính trước… Nhìn chú rơi nước mắt nhìn Nina làm tôi không kiềm lòng nổi cũng rơi lệ. Nina thi khóc không ra tiếng. Giờ ngồi viết những dòng này mà tôi vẫn rưng rưng nước mắt…
Đến chiều tối thì tình hình căng thẳng hơn. Mọi người thân thiết với gia đình chú đều đã có mặt. Bác sý bảo nên chuẩn bị tinh thần. Chú yếu đi trông thây rồi bắt đầu hôn mê. Và rồi…. chú đã ra đi mãi mãi… Gia đình, bạn bè đứng quanh giường chú ai cũng không kìm được nước mắt. Buổi chiều định mệnh ! Cô T thì ngất đi còn Nina thì như người không hồn. Khổ nhất là bé Anton. Nó còn quá nhỏ để biết mọi thứ. Tất cả đều sock… Mà thôi buồn quá tôi không viết đoạn này nữa buồn quá.
Đám tang của chú diễn ra sau 2 ngày. Theo ý nguyện của chú là hỏa táng và sau đó chú muốn về Việt Nam. Lúc đưa chú đi tuyết rơi tầm tã. Tôi thắp cho chú nén hương cuối trước khi chia tay… Cảm giác như mất đi một người thân. Từ ngày đâu sang đây tôi đã biết chú. Tất cả mọi thứ như ùa về… Nhất là buổi đi nướng thịt
Mấy ngày sau Nina cứ như người mất hồn. Chẳng chịu ăn uống gì cả. Mẹ ruột bảo cũng không nghe. Cố gắng lắm tôi mới dỗ dành được em ăn một chút. Nhìn Nina vậy mà đau lòng… Nhưng cũng biết sao được. Cảm giác mất đi một người thân đâu phải dễ nguôi ngoai đâu. Thôi chỉ biết trông chờ vào thơi gian rồi mọi truyện sẽ đỡ đi phần nào vậy. Sang tuần sau thì Nina đi học. Tôi vẫn lo lắng nên lúc nào có thời gian là bên cạnh em. Chẳng có tâm trí nào nghĩ đến chuyện khác.
Thứ 7 được nghỉ rủ mãi Nina mới chiu đi ra ngoài cho thay đổi không khí. Sang tân nhà đón rồi nói khó…. Nói chung là giở hết bài ra mới keo được em đi. Vì chẳng hiểu sao giờ sang nhà em thấy không khí ngột ngạt ảm đạm quá. Đang đi bộ ngoài trời thì có số lạ gọi.
– Alo
– L a T đây – thôi chết tôi rồi là T. Hai tuần này ko liên lạc gì ngoài mấy tin nhắn trên yahoo. Lại còn đang đi bộ cùng Nina nữa chứ. Éo con nhà bà le rồi hic….
*************
Chap 41
– Alo
– L a T đây – thôi chết tôi rồi là T. Hai tuần này ko liên lạc gì ngoài mấy tin nhắn trên yahoo. Lại còn đang đi bộ cùng Nina nữa chứ. Éo con nhà bà le rồi hic….
– L đây. Sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho L thế ? – hít 1 hơi mới nói được câu này… Mặt giả vờ tỉnh bơ ko có truyện gì xảy ra để Nina ko để ý…
– uh tại có người gần 2 tuần chẳng thấy gọi cho T nên T gọi sang thôi.
– 2 tuần này L bận học mới cả có việc bận nữa
– vậy à. Bận gì mà nhắn được mấy dòng tin nhắn cụt lủn cho T thế
– ah chú bạn mẹ mất
– uh T nhớ L quá nên gọi sang mà ko thấy L gọi về tự nhiên thấy lo – T nói câu này làm con tim tôi thổn thức các thím ợ…
– uh ko sao đâu L vẫn bình thường mà
– đang ở đâu thế mà bận gì à sao thấy L lạ thế – Sao mà nhậy cảm thế ko biết. Thây tôi nói lâu lâu Nina hình như cũng có vẻ hơi tò mò.
– ah L đang đi bộ ngoài đường hơi lạnh nên ko nói nhiêu được…
– uh thế thôi L đi đi về nhà nhớ gọi điện cho T nhé ! – May quá T ko hỏi nữa. Hỏi nữa chắc ko biết nói thế nào. Chỉ mong T mau mau cúp máy
– oki bb T
– bb L
Vừa xong thì tới lượt Nina
– Chị T nào thế anh ? – Ơ tưởng ko để ý mà cũng kịp nghe thấy tên rồi cơ à
– Ah bạn anh ở Việt Nam đó mà
– Bạn thế nào với anh ?
– Bạn bè bình thường mà.
– Bình thường mà gọi điện sang đây cơ à. Có phải 1 trong 2 chị mà anh nt hôm ở nhà em ko (là ai thì các thím xem lại chập 26 nhé !) – Em nói làm tôi giật mình mới nhớ ra là hôm ở nhà Nina đang nt thì bị em bắt gặp quả tang… Sao mà nhớ dai thế hic
– Không chị khác ! – nói ra mới biết mình lại ngu hic
– Chị khác nữa à. Thế là 3 chị cơ đấy. Thế còn em thì sao ?
– Em là nhất rồi mà. Thôi đi ra MC ăn kem nhé hihi
Nina lườm tôi cái sắc lẹm. Sợ tí đái ra quần. Thế là nang đã dỗi mà ko ghen thì đúng hơn. Khổ rồi ! Ra MC ngồi ăn kem mà cứ ăn thôi chẵng nói gì cả. Tôi thì chẳng biết nói gì mặt cứ nghệt ra như mất sổ gạo. Vừa ăn vừa để ý thái độ Nina thế nào. Nhìn em vưa ăn vừa nghĩ thẩn thơ gì ý. Ăn có cốc kem mà mãi ko hết….
– Thôi để anh xúc cho nào ? – vừa nói vừa lấy cốc và thìa xúc cho em ăn. Ăn được miếng tôi xúc cho thì em bảo để em tự ăn được. Tình hình ban căng rồi. Nina giận là ít nói lắm cứ lừ lừ như tàu điện ngầm ý.
– Ăn xong anh đưa em về nhé
– Sao thế vừa ra ngoài được chút mà. Em giận anh à ?
– Em đang giận anh đấy.
– Anh biết mà. Sang nhà anh đi chứ h về nhà em…
– Sang nhà anh làm gì ?
– Xem phim nhé trong máy anh có phim thị trấn smallville hay lắm.
– Là phim gì thế ?
– Phim khoa học viễn tưởng hay lắm. Em cử xem đảm bảo nghiền luôn. Tí vào siêu thị anh mua it đồ về nấu ăn nữa – giăng thiên la địa võng thế này không biết địch có mắc bẫy ko đây…
– Thế cũng được – Nina nói câu đó ra làm tôi nhẹ cả người. Thật lòng chẳng muốn em về nhà tí nào cả.
Mùa đông lạnh nên rau cỏ, hoa quả toàn là đồ để đông lạnh. Một số nơi người dân có những hầm dưới đất để tích trữ, mùa đông họ mang lên đi bán. Một số loại hoa quả thì làm mứt rồi đóng lọ, dưa chuột muối, cà chua muối, nấm muối, ớt muối… Tất cả dành cho mùa đông khắc nhiệt. Vào siêu thị thì còn nhiều đồ chứ ra chợ mùa đông thì rau ít mà toàn bắp cải đá…. Ớn cái mòn bắp cải đá này tới già.
Người Việt Nam mình bên này cũng mua rau về trần qua rồi cho vào tủ đá để mùa đông ăn. Mẹ tôi cũng muối dưa như ở Việt Nam vậy. Cái này mà xào lòng gia ăn cứ gọi là tuyệt vời. Bên này Tây họ không ăn nội tạng nên mấy ông Việt Nam, Trung Quốc toàn xin về đi bán. Lúc đầu xin họ toàn cho không. Sau xin nhiều quá thì họ ko cho nữa mà bắt đầu bán. Thỉnh thoảng vợ chồng chú V vẫn mua cả bộ lòng lợn cả tiết về. Cả nhà lại xúm lại làm vui lắm. Lòng non thì luộc. Giạ dày thì chọn chỗ ngon nhất là cổ hũ luộc lên kiểu 3 sôt 4 lạnh thì phải còn phần còn lại om. Lòng gia thì làm rồi. Tôi cũng xung phong nhồi rồi. Có điều ham nhồi quá nó to thế là lúc luộc lên nó to gần bằng chai lavi. Cả nhà cười lăn cười bò ra… Nhớ đời !
Vào siêu thị nhặt ít đồ rồi về nhà, riêng Nina thì vẫn làm thêm hộp kem nữa. Có kem que của nhà trồng được thì ko ăn mà suốt ngày thích ăn kem hộp. Tất nhiên là ko quên nhặt mấy đồ ăn vặt rồi. Bim bim và bánh mì khô. Chẳng biết tiếng Việt là gì đành tả qua cho các thím. Nó kiểu thanh như bim bim tôm cay nhưng là bánh mỳ sấy khô. Sau đó được tẩm ướp gia vị. Có khá nhiều vị để chọn tùy theo khẩu vị từng người.
Về tới nhà sướng hết cả người. Hôm này đi bộ ngoài trời lạnh hơi nhiều. Tôi và Nina mỗi người làm cốc chè cho ấm.
– Sao anh lười thế ko gấp giường vào ?
– Thì tại anh tính rủ em sang đây mà nên để giường đó luôn
– It ra chăng cũng rũ cho phẳng ra chứ
– Con trai mà
– Để em ra bếp xem thế nào
– Có phở em ơi. Để đó hôm nay anh ra tay
– Tự nhiên anh chăm thế này chắc mai bão tuyết mất
– Gì đến mức thế đâu hic
– Thì đã bao giờ anh vào bếp nấu cho em ăn đâu
– Thì ngay và luôn bây giờ nhé. Để anh ra bật bếp đun nước dùng lên nhé
– Thôi tí nữa. Anh bật phim lên đi
– Đợi anh chút !
Lên giường đắp chắn ngồi xem phim. Xem một lúc tôi quay sang đã thấy Nina ngủ thiếp đi lúc nào. Nhẹ nhàng đỡ người em xuống rồi đắp chăn. Vén tóc em qua tai, nhìn khuôn mặt đầy nét ưu tư xen lẫn nỗi buồn. Chắc có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của em trong mấy tuần nay. Cú sốc là quá lớn đôi với Nina, em mới chập chững bước vào đời. Giờ đây tôi thật sự không biết tương lai của em sẽ thế nào khi đã không còn bố bên cạnh. Một giọt máu đào hơn ao nước lã mà ! Hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em.
Ra bếp tranh thủ tôi làm đồ để chút Nina dậy ăn. Mùi nước phở lan tỏa ra khắp cả bếp. Vào nhà nhìn Nina vẫn ngủ ngon lành. Chẳng lỡ nòng nào gọi em dậy. Thế này mà bảo mua đồ về vừa ăn vừa xem phim. Chưa kịp ăn gì đã đo giường rồi. Để em ngủ thêm vậy.
Tôi ra bếp mở cứa sổ cho thoáng. Nhìn ra đường vẫn là 1 mầu trắng quen thuộc, có điều ở đường đi thì đã thành màu cháo lòng. Trời thì âm u chán chết… Mùa đông trong nhà có lò sưởi nên không lạnh như ở Việt Nam. Cửa sổ bên này thường là cửa kính 2 lớp để ngăn lạnh tốt hơn. Mùa đông nhà nào cũng dùng mút hay bắng dính để bịt kín những khe hở nhằm ngăn lạnh.
Đứng một lúc thì có tiếng cửa mở:
– Sao anh đưng ngoài bếp làm gì ? Lại còn mở cửa sổ nữa ?
– Thấy em ngủ nên anh ko gọi em dậy. Để anh đóng cửa sổ vào nhé !
– Anh đóng vào đi em thấy ngoài bếp hơi lạnh
– Lạnh ra đây anh ôm cho ấm này
– Thôi anh đóng cửa đi ko cả 2 lại ốm
– Uh mà em đói chưa ? Ăn nhé !
– Vầng mà sao anh ko nằm ngủ cùng em lại ra đây
– Tại anh ko buồn ngủ nên ra đây chuẩn bị để giờ em dậy ăn luôn ko phải chờ chứ
– Ngủ dậy ko thấy anh đâu cả. Em tưởng anh đi đâu bỏ em ở nhà 1 mình
– Em mơ ngủ à – véo yêu cái vào má Nina
– Tỉnh chưa ?
– Đau em hic
– Ui anh xin lỗi. Có đau nhiều ko ?
– Tự nhiên véo má em chứ
– Em chịu khó ăn vào nhé dạo này sụt cân đấy
– Vâng em biết rồi. Ăn đi anh !
– Mời quý cô ngồi để tôi phục vụ
– Được ăn xong anh phải ôm em ngủ đó
– Hả lại ngủ à ?
– Ko được a anh ?
– Ah đươc được nếu điều đó làm em vui
– Hihi
Ăn xong Nina vào nhà bật phim xem tiếp còn tôi ở ngoài dọn dẹp. Vào nhà đã thấy Nina ngồi ăn bim bim rồi. Vừa làm 1 phở nhiều thịt rồi mà vẫn ăn được tiếp.
– Ăn phở chưa no à mà lại ăn tiếp được rồi
– Kệ em Anh chẳng vừa bảo em là ăn nhiều cho tăng cần còn gì
– Ah ko anh chỉ sợ em ăn no quá ko tốt cho dạ dày thôi
– Em mấy cái trong lúc chờ anh vào thôi mà. Lên ngồi với em nào sao cứ đứng thế
– Ơ thế là được ngồi cạnh em thật à
– Lại còn thích giả vờ à.
– Mà thôi đi ngủ đi em – tôi hơi buồn ngủ thật, cẳng ra bụng là trùng da mắt mà.
Tôi ôm em, cả 2 nằm ngủ một giấc ngon lành tới chiều. Đang ngon giấc thì Nina lay người tôi dậy:
– Anh dậy đi hơn 3h rồi
– Sao thế ?
– Dậy em còn về nữa
– Uh thế ngủ đủ chưa ?
– Đủ rồi. Được anh ôm ngủ ngon lắm.
– Chỉ cần em ngủ ngon vậy là anh vui rồi. Thương em nhiều lắm mà chẳng giúp cho em cả.
– Chỉ cần anh bên em là đủ rồi
– Cố gắng lên em nhé có anh bên cạnh rồi. Phải vui vẻ lên nhé ! Bố em cũng luôn muốn em như vậy mà
– Vầng nhưng mà… – lại rưng rưng nước mắt rồi
– Thôi mình dậy nào. Không nghĩ ngợi gì nứa nhé ! Có gì cứ alo cho anh đấy.
– Ah em quên không báo anh sau 2 tuần nữa cả nhà em về Việt Nam, đưa bố về.
– Uh em về Việt Nam mấy tuần ?
– 2 tuần anh ạ
– Uh anh biết rồi. Cố gắng lên nhé ! Anh yêu em nhiều nắm lắm
– Cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em.
– Người yêu mà cũng phải cảm ơn à
– Co sao đâu. Thôi anh đưa em về xong anh còn về ko muộn
– uh
Đưa em về, tôi ra chợ cùng mẹ chút rồi hai mẹ con đi về. Mùa đông trời tối nhanh thật. Mà trên xe mới nhớ ra là về nhà phải gọi điện cho T. Về nhà tôi ra ban công phòng khách đứng gọi điện cho T.
*************
Chap 42
– alo – hình như là giọng ku D em T
– D a anh L đây
– Em chào anh. Anh khỏe không ?
– Anh vẫn bình thường. Em học hành thế nào ?
– Tốt anh ạ. Anh gọi nói chuyện với chị T chứ gì ? Đợi em tí nhé !
Cái thằng trông thế mà khá hiểu ý mình ngay đỡ tốn tiền điện thoại.
– L à về nhà lâu chưa ?
– L vừa về gọi cho T luôn này
– Lạnh ko ?
– Có lạnh sun cả xoăn hết cả vào
– Khiếp nghe ghê quá đi
– Thật sang mà xem này hehe
– Cái đồ….
– Đồ gì cũng được có người nhớ là được rồi T nhỉ ?
– Ai đấy nhỉ ko phải T nhé !
– Thì người nào buối sáng bảo ý
– T ko biết chắc ko phải T
– Thôi nhớ thì bảo nhớ có ai đánh thuế đâu mà
– Uh thì nhớ được chưa ! Lắm chuyện
– T dạo này học hành thế nào ?
– Cũng vẫn bình thường còn L ?
– Vừa làm mấy bài kiểm tra. Cuối tháng 12 thi xong nghỉ năm mới luôn
– Thế lớp có bạn nào xinh ko L ?
– Có bạn cô giáo là xinh nhất hihi
– Cô giáo trẻ à ?
– Uh cô giáo trẻ mà chắc tầm 27, 28. Thế còn bạn C lớp T thì sao ?
– Vẫn tấn công ác liệt lắm
– Ah h L mới nhớ là ko hiểu sao C lại có nick L nhỉ ?
– Ơ thế à ? C chat với L lâu chưa ?
– Cung lâu lâu rồi, xong có pm vài lần rồi còn dạo này thì ko thấy.
– Thế C nói gì với L ?
– Ko chat hỏi thăm linh tinh thôi cũng ko có gì
– Sao C lại biết nick của L nhỉ ? T có nói đâu ?
– Thế có kể về L với C ko ?
– Có kể chút thôi
– Chắc có kể cái trang mà có lần L nói với T đúng ko ?
– Uh có vì C bảo C cũng biết về máy tính và mạng
– Thế thì rõ rồi. C lên site đó tìm nên biết L
– Vậy à mà thôi ko nhắc C nữa. Nói chuyện với T chứ nói chuyện về C làm gì thế
– Thì thắc mắc về bạn đó nên hỏi T thôi
– T ko thích L nói chuyện cứ nhắc tới C đâu
– Uh L biết rồi, sẽ ko hỏi nữa
– Ah mà T hôm qua mới vào nhà L gửi thứ đó. Chắc sang tuần sau L nhận được rồi
– L cũng viết thư cho T nhé. Thư cũ T đọc gần thuộc hết rồi đó
– Dạo này cũng hơi bận hihi. Thôi L phải vào nhà đây. Vừa về là gọi luộn cho T đấy.
– Uh thôi L cũng nghỉ đi. Nhớ thỉnh thoảng gọi cho T đấy !
– L biết rồi. Bb T nhé
– Bb L