– Alo
– Ông đang ở ngoài với cái Chúc phải không? Đã thế tôi sẽ cho nó biết, bảo nó chuẩn bị tinh thần đi! Đùa nhau à!?
Mặt Chúc tái mét, một phần vì không hiểu sao Phương lại biết, một phần nữa vì cơn giận giữ của Phương. Chúc sợ, quá nhiều nỗi sợ đang hiện hữu trong mắt em.
– Đâu, đang ngồi với mấy thằng bạn.
– Bạn nào mà bạn? Xe nó với xe ông để cùng 1 quán mà bạn bè gì? – Câu này là chém gió vì mình đi bộ, nhờ đó mình biết Phương ít nhất đang theo dõi qua một người thứ 3 chứ không phải trực tiếp. Mình nảy ra ý định sẽ diễn một vở tiếp theo với Phương, diễn thì diễn cho đạt.
– Thế à? Chắc tình cờ, tôi có gặp đâu.
– Thật là chưa gặp không?
– Uhmm, thật ra là nhìn thấy nhưng tôi không gặp.
– Nghĩa là nó vẫn muốn gặp ông phải không?
– Không, còn gì mà nói với nhau – mình đánh ánh mắt sang Chúc.
– Nếu ông có gặp nó ở đó thì bảo nó là chẳng cái gì tôi không biết đâu! Đừng để con này điên lên!
– Rồi, bình tĩnh đi, qua đón giờ đây. Thế nhé!
Đặt điện thoại xuống. Quay sang nhìn em, Chúc nhìn mình lấm lét rồi quay đi chỗ khác.
– Thôi em về.
– Uhmm, đừng gặp nhau nữa, sau này gặp nhau thì chào nhau một câu được rồi. Không phải vì Phương đâu, vì anh.
– Anh…. – mắt Chúc ngấn nước – ……em ôm anh một lần cuối được không?
– Uhmm – mình mỉm cười.
Chúc quàng tay qua ôm mình. Nức nở. Chúc vẫn còn yêu mình, không thì nó đã không đẩy em đến mức làm những chuyện điên rồ. Đáng lẽ mình phải dành cho Chúc những lời lẽ nặng nề nhất thì giờ đây lại đang đứng ôm em thế này, có lẽ trong lòng mình vẫn còn gì đó thương cảm dành cho Chúc. Bảo rằng tha thứ là không bao giờ, nhưng để là một người bạn như ngày nào thì mình rất rất muốn, xét cho cùng Chúc cũng là phụ nữ mà thôi, em có những lúc yếu đuối, và bột phát.
– Em tiếc lắm! Sao mình lại đánh mất nhau chứ? – huhuhuu.
– Đừng khóc nữa em, sẽ có người bên cạnh yêu thương em và hiểu em hơn anh.
– ……………….
Khẽ gỡ tay Chúc ra, mình lau nước mắt cho em và chào tạm biệt. Với mình, dù còn thương, còn yêu, nhưng quyết dứt là dứt, không nên nói nhiều làm gì cho đau buồn thêm nhau. Trước đây mình chần chừ, cầu toàn bao nhiêu thì bây giờ ngược lại hẳn, 1 vết sẹo và 1 cái sừng là quá đủ rồi.