Điều mà phải mấy ngày sau tôi mới nghĩ đến là: Tại sao hôm ấy nhỏ Hạnh nhìn thấy cảnh đó là phán ngay mối quan hệ của 2 chúng tôi. Cũng có khi bà thím bả thích tôi rồi bả tự hôn thì sao? Tôi ngủ tôi đâu có tội. Tuy nhiên chuyện đó năm 12 tôi đã phát hiện ra một sự thật và chọc bà thím điên cuồng, đến khi bả giận mới chịu thôi. Ha ha!
**********
Chap 66: Dư âm tết nhà giáo
Sáng hôm sau vừa mở mắt dậy là nửa tiếng sau tôi đã có mặt nhà cô Phương mang theo cái cặp nhằm che giấu mẹ trước khi đi. Nhưng mà.. cửa nhà bả đóng im ỉm. Tất nhiên là khoá ngoài. Hay là buồn buồn rồi đi qua nhà ai chơi? Không hiểu sao khi ý nghĩ đó vừa loé lên thì nơi đầu tiên mà cô có thể đến là nhà cô Yến. Thế quái nào.
Rồi thì lót tót dắt xe về rồi lại xạo ke mẹ là cô Phương có việc gấp phải đi. Mẹ tôi cũng chẳng nói gì vì hôm ấy nhà tôi bày ra dọn dẹp lau chùi, và thế là dù muốn hay không tôi cũng bị nắm cổ lao đầu vào.
Đến tận chiều khi lượn thêm một vòng nữa cũng chẳng thấy bà thím đâu, ngôi nhà vẫn lạnh tanh không thấy hơi người. Cho đến lúc đó tôi mới nghĩ đến việc bả về Sài Gòn, cũng phải, dù gì thì cũng là chủ nhật.
Rồi đến chiều thứ 2, khi xách ghế ra chào cờ, tôi đã thấy bóng dáng bà thím nhà tôi đang nhởn nhơ nói chuyện cùng cô nào đó. Vẫn với tà áo dài trắng tinh cùng cái cổ áo thanh cao tôn lên dáng người, thiệt chứ bả mà không đẹp nhất cái trường này thì đập chết tôi đi.
– Có bồ rồi nha mậy!!! – Thằng Cẩn thúc vai tôi.
– Thằng điên.
– Hề, công nhận gái đẹp là phải dòm, mà cô Phương lại càng phải dòm, nhưng mà…
– Nhưng mà sao?
– Phải chi tao sinh sớm 10 năm, hic.
Nhìn cái điệu bộ thảm sầu của nó là tôi cười hả hê trong bụng. Thiết nghĩ ông đây bằng mày mà có ước ao gì đâu Cẩn.
Nói chuyện xong thì nó te te ôm ghế lên trên ngồi để dễ ngắm nhỏ Hạnh hơn, thằng Khôi cũng bay qua hàng lớp tôi để phỡn với nhỏ Quỳnh, thế nên tôi ngồi gần cuối hàng để có thể dòm bà thím mà không ai quấy rầy.
Nhưng mà…
– Ê Nguyên!
– Hử? – Quay ra sau thì thấy bạn Thắng.
– Mày chơi thân với nhỏ Hạnh hả?
– Cũng tương đối.
– Vậy giúp tao cưa nó đi!!
– Sặc.
– Sao vậy?
– ……………………
– ??????
– Không có gì, tại tao bất ngờ vụ mày thích nó thôi.
– Giúp tao cưa nó đi, nha người anh em.
– Tao được lợi gì trong chuyện này?
– Trà nước đầy đủ, đi học khỏi phải lo tiền nong.
– Lo cho 2 thằng bạn của tao nữa.
– Là thằng Cẩn à?
– Ừ, với thằng Khôi.
– Đâu ra nhiều vậy???
– Không thích thì thôi à, dễ lắm.
– Mà mày phải giúp tao, 3 thằng mày luôn.
– Vậy để tao về bàn với tụi nó, mai tao trả lời mày. Ok?
– Ok!
Hờ, anh không muốn trả đũa chú vì những chuyện đã qua, nhưng tự chú dẫn xác đến nhé.
20 phút sau, đầu óc tôi gạt chuyện thằng Thắng để tập trung vào chuyện của chính mình.
Phân tích tình hình thực lực 2 bên thì bà thím dù gì cũng đã có ý định dẹp tôi, tức là bả sẽ cự tuyệt này nọ rồi lấy lí do tùm lum các thứ. Thử hỏi dám xé cái bảng cam kết luôn là đủ thấy quyết tâm sao rồi.
Vừa thấy bả ịn xe ra khỏi cổng là tôi phóng theo liền nhưng cái xe đạp à tàng này vẫn phải hít khỏi khi bà thím nhà tôi đã chạy xe te te mất dạng, tôi vừa ngẫm nghĩ những điều phải nói. Thoáng chốc đã đến cổng nhà bả nhưng chả nghĩ ra quái gì.
Rề xe tới cổng thì quả như dự đoán, bà thím nhà tôi có cái tật là hễ về nhà là bước vô thay đồ rồi làm gì làm, ngay đến chuyện đóng cổng lại cũng không màn đến. Vỡi thật, đi đêm cũng có ngày gặp ma, chúng vô chúng lấy xe nè ha, à mà xe chả sao, lỡ vô làm gì bả chắc tôi chết, tôi chết cũng không nhắm mắt.
Đứng “canh” trước cửa phòng ngủ, chả hiểu bà làm gì mà lâu dữ không biết, đứng chờ cả buổi thì cũng chịu mở cửa ra.
– ………………..
– Này… NÀY….!!!!
Vừa thấy tôi là y như phản ứng có điều kiện ấy, bả đóng cửa lại cái một luôn.
– Áaaaaaaa…
– Sao.. Sao thế?
Chơi với bả thì chỉ có trò giả đau này thôi, một tay kéo tay cô giáo, tay kia đẩy cửa phòng ngủ ra tôi nhanh chóng ôm bả vào lòng. Haizz, nhớ mùi hương này, nhớ quá…..
– Buông ra, chia tay rồi.
– Chấp nhận?
– Ừ, ch.. chia tay rồi!
– Cô muốn vậy sao? Nhìn thẳng vào mắt em nè.. Sao nãy giờ cứ tránh tránh là sao?
– ………………
– Đã bảo là nhìn thẳng nghe không??? Né né..!!!
– ……………….
– Có thấy tròng đen trong mắt không?
– !!!!! Cái gì đây hả? Bỏ ra.
Lần này thì ôm ếu thả ra luôn các bác ạ, cứ như con vòi ấy, vùng vằng chả chịu im gì hết.
– Em biết hết rồi.
– ?? Biết gì?
– Biết nguyên nhân đòi chia tay.
– ………………
– Cô trẻ con vừa thôi chứ, cô có yêu em không hả? Nói đi..!!!
– ……………….
– Nói, có yêu em không???
– ………………
– Đừng làm như vậy nữa, em đau lòng lắm. Cô không thấy em ăn không ngon ngủ không yên hả?
– Chả thấy gì.
– Ừ, đâu như ai kia, chia tay em mà vui như hội.
– Ai nói…….
– Hê, nhận rồi nhé. Đừng trẻ con như thế – Tôi ôm chặt cô giáo, có cảm giác như càng ngày tôi càng ôm chặt cô hơn. Có một nỗi sợ nào đó rất vô hình nhưng đủ để tôi lo sợ rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ xa cách nhau.. mãi mãi.
– Không có, không có trẻ con. – Tự dưng nghe lạ lạ các bác ạ, cái giọng này, ớ, khóc á????? Tôi vừa tính buông ra để xem tình hình thì bấy giờ bà thím lại chủ động ôm lấy tôi.
– Thế thì tại sao?
– Vì… Người ta sợ liên luỵ đến em, người ta không muốn xáo trộn cuộc sống của em. Hic, nếu chuyện này…
– Thôi đừng khóc, ngoan…
– Nếu chuyện của mình bị người ngoài biết, người ta thì không sao, chỉ lo cho em, sợ em….
– ……………
– Không… Không thể nào lường trước được đâu, chính người ta cũng….
– Em xin lỗi.
– Hic? Sao lại…
– Yêu cô mà không bảo vệ được cho cô, rồi còn nổi điên với cô, gây phiền cho cô… Thật sự chỉ muốn yêu cô đến suốt đời, mọi thứ khác đều mặc kệ. Chỉ cần có cô thôi. – Lúc này chắc em đang bị bà nhập rồi, nói nghe mát lỗ tai vỡi.
– …………….
– Nếu một ngày mất cô thì chắc em sẽ điên lên mất. Cô.. đừng như vậy nữa nhé. Nhé?!
– ……………..
– Thôi đừng khóc nữa, coi kìa, lớn rồi mà còn.. Hứa với em nhé?!
– Hông hứa!
– Ớ, thế là thế nào.
– Thích!
– Ớ.
– Thả ra người ta đi nghe điện thoại coi.
– Không, hứa đi, rồi thả liền.
– Con nít vừa thôi, thả ra không?
– Không!! – Tôi phù mỏ nhướng mày lên thách thức để nhữ mồi nhưng…
– *chụt*
Tay tự động buông, mắt trơ ra còn hơn mắt ếch, tôi thả bà thím ra vô điều kiện, đơn giản bấy giờ chắc tôi đang phê.. Hê hê.
Bả hôn môi tôi..
Đôi môi hờn dỗi đó đặt lên đôi môi đơ như cây cơ của tôi.
Sướng rân người….!!!!!!
– Dạ, để mai em đem lên sớm rồi mình chỉnh luôn..
-……….
– Dạ, phiền chị quá. Em cứ quên thôi.
– ………..
– Dạ, chào chị.
Tắt máy xong để trên bàn, bả nhìn tôi với cái ánh mắt như “Sao chưa về, ở đây làm gì?”
– Ầy, thế quái nào mà tiếp tục cảnh khi nãy trời.
– Hửm, cảnh gì? – Coi cái mặt giả nai kìa.
– Thôi bỏ đi, nấu cơm cho em ăn đi.
– Em ăn vạ ở đây luôn à?
– Đâu, người yêu nấu cơm cho ăn là chuyện vô cùng bình thường mà.
– Xì, về đi, không tiếp. – Tự dưng đi vòng dọn mấy cuốn sách rồi tự dưng lại ngồi kế bên tôi.
– Ể???
– Hửm?
– Á à, giờ mới nghĩ ra, hờ, ra là mang mắt kính là để che giấu.
– Xì, chả che cái gì.
– Đôi mắt sưng vầy mà không che à, cứ tưởng ai đó cận mà.. Haha..
– Không được cười!!!
– Há, thừa nhận đi nào.. – Bất giác tôi đưa tay lên chực vuốt nhẹ đôi hàng mi ấy.
– …………….
– …………………
– Sao tự nhiên im re vậy?
– Sao cô lại có thể đẹp thế nhỉ, đẹp lên từ khi nào thế? 15.. hay 20 tuổi?
– Hỏi gì kì quá, ai mà biết.
Ôm bà giáo của tôi vào lòng, thật tình tôi ghen tị với những ai chứng kiến cô ấy lớn lên và trở nên xinh đẹp đến ngần này. Chợt tôi thấy thằng Cẩn ước đúng, phải chi, phải chi mà tôi lớn thêm tuổi thì sẽ như thế nào?
Mà vớ vẩn, lớn hơn 10 tuổi chắc gì gặp được bả, chắc gì cua được bả, chắc gì bả thích tôi.
Tôi yêu bả, tôi yêu khoảnh khắc này.
– Đặng Mai Phương?
– Gì? Nay gan ha, dám kêu tên tui ra luôn – Bật dậy và xù lông luôn các bác ạ.
– Cái tên này sẽ theo sau em suốt cả đời, nhé!
– Không!
– Không chịu hả?
– Làm gì mà mặt ỉu xìu vậy?
– Cô không chịu mà.
– Đi song song chứ sao lại theo sau nhỉ? – Cô giáo nhìn tôi đầy ẩn ý.
– Theo sau thì em mới bảo vệ cô được chứ. Mà hứa với em cái này..
– Nói đi.
Xoay mặt cô giáo lại đối diện mình, tôi moi hết tim gan phèo phổi ra mà trưng:
– Sau này chuyện gì thì chuyện cũng phải bàn qua với em, đừng tự ý quyết định như lần này nữa, được không.
– Ừm.
– Dù như thế nào em cũng sẽ không bỏ cô đâu.
– Thương quá rồi hả? Hì.
– Không!
– Hứ, chứ sao?
– Chỉ biết bỏ ra là chỉ có nước chết thôi.
– Đừng nói như vậy, lỡ sau này không thể..
– Không thể cái gì?
– Không thể ở bên nhau thì…..
Tôi không thể để cho bả nói hết câu, tôi biết trong thâm tâm, con tim của tôi hay cả lí trí này cũng không thể nào chấp nhận những từ ngữ mà bà giáo có thể thốt ra, cách duy nhất là..
Môi chạm môi.
Cả một khoảng không gian không tiếng động.
Đôi môi dịu ngọt theo phản xạ hơi khựng lại rồi cũng để mặc cho tôi muốn làm gì làm.
Từ từ rời môi nhau rồi ngắm nhìn khuôn mặt cô giáo khi đang nhắm mắt, hệt như nàng tiên ngủ trong rừng, nhưng vấn đề là nàng tiên này 100% là của tôi rồi.
Cặp mắt cô giáo dần hé mở nhìn tôi, thề là lúc đó trong tim như trống đập binh binh vậy các bác ạ, moé chẳng biết phải làm sao hết, thôi thì liều ăn nhiều, trong 1% giây nghĩ và hành động tôi nắm lấy đôi vai của cô giáo lấy thế tiếp tục áp môi mình vào đôi môi đỏ mộng mềm mại ấy, lần này không như lần trước là chỉ chạm rồi để yên, tôi bắt đầu mút môi dưới của cô, đồng thời nhận ra môi cô giáo cũng đã khẽ động rồi cũng bắt đầu hoà nhịp.
Cuộc đời đã cho Trần Hoàng Nguyên quá nhiều rồi.
*****
Ngày hôm ấy qua đi thật nhanh đến nỗi tôi chả nhớ mình đã đi về nhà bằng cách nào, thế quái nào chân cứ đạp xe mà trí não đầu óc cứ hướng về căn nhà ấy. Hic, suy nghĩ duy nhất của tôi ngày hôm ấy là làm sao có thể hôn cả ngày cơ. Cũng may là bà thím nhà tôi không biết mà đã đá tôi ra khỏi nhà rôi, biết nữa chắc dòm tôi bằng ánh mắt “Thánh nữ nhìn thằng biến thái” quá. Tự cảm thấy nhục.
Trong thâm tâm tôi lúc đó luôn tồn tại nhiều luồng suy nghĩ: Một là nghĩ đến ngày diện kiến nhà bên kia, tức phụ mẫu của cô, thì họ sẽ nhìn cái thằng oắt nhỏ hơn cô gần cả chục tuổi như thế nào đây. Lúc đó cô phải giải thích ra sao, tôi phải làm những gì. Thề là tôi chưa thể tưởng tượng được cảnh đó và cũng chẳng dám nghĩ đến tiếp nữa.
Rồi mặt khác nếu muốn xây dựng nền tản vững chắc thì phải có người ủng hộ, nhưng người đó sẽ là ai? Hạnh à? Dòm tướng nhỏ là dẹp rồi. Thằng Cẩn thằng Khôi, vớ vẩn, rồi… A.. Mẹ tôi?? Càng xụi lơ hơn nữa. Mẹ mà biết chắc tôi bỏ nhà ra đi tha phương cầu thực luôn quá. Vậy thì chẳng có ai cả, ba tôi lại càng không vì.. hờ, sĩ diện ba tôi lớn lắm, con dâu cả của ba mà lớn hơn thằng con cả chục ấy tuổi thì thôi thôi, quên đi con trai ạ.
Nói chung mối quan hệ sẽ chẳng ai ủng hộ cả, không một ai nếu dựa vào tình hình mà suy tính. Chỉ còn cách duy nhất là che giấu, che đậy bằng mọi cách. Ngày xưa đó là chuyện của 2 người nhưng giờ đã lên 3 vì đã có sự tham gia của nhỏ Hạnh. Như vậy phải bịt miệng nó lại ngay tức khắc.
Nhưng tất nhiên không thể nào bắt bà thím của tôi đợi hoài được, bả không thể phí cả tuổi thanh xuân của mình cho tôi, nhưng mà… biết làm sao được, tôi đâu thể nào kiểm soát được tình cảm của 2 chúng tôi, nhất là lúc này khi tôi đã chạm đến môi bả rồi thì như con sư tử đang gặm được mồi thì đời nào nó buông bỏ.
Đừng có chửi vì cái độ thú tính của tôi, đó chỉ là suy nghĩ của một con người đang trong tình yêu đầy sóng gió đang đón chào phía trước thôi.
Ủa mà bà thím nhà tôi có nghĩ vậy không nhỉ? Bả sẽ nhìn nhận sự việc này ra sao?
Và nhất là… bả chưa nói bả yêu tôi!!!!
Cảm thấy thiệt thòi dã man.
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi phải tự trấn tỉnh mình dữ lắm mới bò dậy được, dòm đồng hồ cũng đã gần 7 giờ, hic, phải chạy đến nhà người yêu ôn thi thôi, bỏ biết bao thời gian rồi.
Mà các bác ạ, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng từng nghe câu “Được voi đòi 2 bà trưng”. Dòm viết tới câu này thì các bác hãy hiểu cho tôi, chắc có lẽ phần con trong người tôi đang trỗi dậy mạnh mẽ, đến nỗi suốt trên con đường đến nhà bả, tôi đã mường tượng mình sẽ làm gì rồi đó.
– Nay đến sớm nhỉ?
– Có bao giờ tới nhà người yêu mà em đến trễ đâu? – Tôi vừa dắt xe vào vừa trêu.
– Ừ ha, chứng tỏ người ta có sức hút, nhỉ.
Nhanh tay cầm lấy ổ khoá cổng mà chốt chặt lại, tôi khẽ nắm tay cô giáo rồi “lôi” bả vô nhà.
– Nè, cái gì vậy??? Không lấy cặp vào à?
– Để đó đi, tí ra lấy sau.
– Chứ sao mắc gì giờ không.. Em làm gì vậy?? – Dòm ánh mắt bất ngờ pha tí sợ sệt của bả mà tôi cảm thấy thích thú.
Ép người yêu vào tường trong khi cô ấy dùng tất cả các hoạt động để phản kháng thật là thích thú, tôi tự ngộ ra khi lãnh mấy cú nhéo vào hông mà vẫn phải nuốt nước mắt ghì chặt bả vào tường.
– Thả ra!!!
– Không!!
– Thả ra coi, muốn gì hả???
– Cô cũng biết mà. – Tôi nhướng lông mày và cười gian.
– Đừng có điên, mới sáng nha hôn.
– Ơ, thế chiều hay tối mới làm được hả? Cô thích vậy hả?
– Khùng quá, thả ra đi.
– Không, bắt được con mồi là phải từ từ..
– Gì?
– Đâu gì, nói đi, cô thích buổi nào.
– Đừng có nhây nha, thả tui ra.
Hôn chụt vào bên má cô giáo, tôi theo cơn phê bắt đầu nhắm mắt lại và áp môi theo tính toán cá nhân, nhưng không..
– Ứm ừm ưm..?? (cái gì vậy?) – Lại che miệng nhau.
– Hôm qua có phải là cái hôn đầu của em không?
Sặc, má ơi, nếu giờ đang uống nước là tôi không đảm bảo mình không phun hết lên người đối diện đâu. Đúng là một câu hỏi có thể thay đổi thể càn khôn, tôi mới đó còn hùng hổ, thoáng chút đã như con mèo con đang trơ mắt nhìn chị sư tử trước mặt đang nheo mắt dò hỏi.
– Nói đi, cái hôn đầu tiên? Hay cái hôn thứ mấy chục rồi?
– Đ.. đâu ra, nghĩ sao vậy?
– Chứ sao? Ơ, vậy là không phải nụ hôn đầu à?
– Không phải, ý em là.. Không phải cái hôn thứ mấy chục.
– Vậy tức là cũng không phải nụ hôn đầu tiên?
Má ơi, bả hỏi đến đâu là tôi toát mồ hôi con mồ hôi cha đến đó.
– Ơ, thì..
– Thì cái gì?
– Thực ra là..
– Là gì? Ngoài tui ra mấy người còn gian díu với ai nữa hả? Hả???
Một tay xách cổ, bà giáo lôi con mèo quăng cái bịch lên ghê salon rồi ngồi xuống kế bên nghiến răng nói:
– Nói, hôm nay nói tui nghe.
– Đừng hỏi được không? Em thật, thề là trên đời này chỉ yêu mình cô thôi mà…
– Đừng có mà nguỵ biện, đây không tin, nói đi, hôm nay phải nói cho rõ. Nụ hôn đầu đó… là..
– Chỉ là vô tình thôi, không có ý gì hết!!!
– Là sao?
– Chính em cũng không..
– ???
– Haizzz nhức đầu quá – Lâm vào thế bí con mèo đang vò đầu bứt tay, cứ thể nếu vậy nó sẽ hô biến khỏi móng vuốt của cô nàng sư tử này vậy.
– Nói đi, tui chỉ muốn nghe thôi.
Giọng cô giáo dường như đanh lại, quay qua nhìn cô, tự dưng lúc này tôi cảm thấy mình như thằng tội nhân thiên cổ khốn nạn có một không hai trên đời.
– Thực ra thì…
– Thì sao?
Ơ, sao thái độ lại lấn lướt người khác rồi???
– Thì không phải như cô nghĩ.
– Chứ là sao?
– Thực ra là.. cô là người yêu đầu tiên, thề với Trời với Chúa với Phật luôn.
– Cái đó tui biết.
– Vậy thì hỏi những vấn đề không liên quan để làm gì? – Cách đào thoát này có vẻ hữu hiệu ta.
– Nhưng tui muốn biết.
Vâng, thần tiên bà giáo muốn biết, kẻ tội đồ cũng không còn đường thoái lui.
– Thật ra thì, em đã..
– Đã gì? – Vẫn hỏi dồn dập.
– Thực ra đã hôn 2 lần rồi – Nín thở chờ cơn thịnh nộ bão táp giáng lên đầu, tôi thậm chí còn không thể ngẩn đầu lên được mà.
– ……………… – Đôi mắt ấy đang nheo lại nhìn tôi.
– Cô à…
– Nụ hôn đầu.. là ai?
– ………………
– Nói đi chứ?
– Có nhất thiết phải biết không?
– Đủ rồi nha, nói đi.
– Chỉ là vô tình, vô tình thôi á mà.
– Nhưng mà sao?
– Là…
– ……………
Bất giác nắm chặt lấy bàn tay cô giáo, tôi có cảm giác nếu tôi thú tội thì cô sẽ biến mất mãi mãi vậy.
– Hứa đi.
– Cái gì nữa đây chứ?!
– Hứa là sẽ không giận em đi.
– Ừ, không giận.
– Chỉ nói cho nghe thôi, không nghĩ gì hết, nhá!!!
– Ừm.
– Người đó là…
– ………………
– Cô.. cô… Ngọc Yến.
Bốn mắt nhìn nhau, thẳm sâu trong đôi mắt ấy đang nhìn tôi, như đang soi từng thớ thịt trên người tôi, từng nếp nhăn trong trí não tôi.. Và rồi..
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tôi vội vã ôm cô chặt vào lòng, tôi vội vã xin lỗi, tôi vội vã làm tất cả mọi thứ, xoa lưng cô, hôn lên cổ cô, ép chặt cô vào mình để cô không biến mất, tôi như muốn phát điên lên được khi nỗi sợ hãi đó dần lớn lên vì bà giáo nhà tôi cứ ngồi im, sợ nhất như thế các bác ạ.
– Em lạy cô, nói gì đi…!!!
– …………..
– Em khốn nạn, em không tốt, em không xứng với cô. Em biết em biết..
– ……………
– Đánh em đi, này, tay đánh em thật đau vào..
Bàn tay cô giáo chợt giật ngược lại khi tôi đang cầm tay cô mà cố đánh mình, thật lúc đó tôi hối hận lắm, phải chi lúc nãy lì một tí nữa có khi thoát nạn. Ước, tôi ước gì mình được quay lại khoảnh khắc vài phút trước.
– Cô…..
– ……………..
– Cô à…..
– ……………….
– ……………………
– Tui biết mà.
– H.. Hờ.. HẢ??????
Thốt ra một câu nhẹ tênh mà như có ngàn lưỡi dao bay đến cắm lên đầu tôi các bác ạ.
– Biết.
– Bi.. Biết?? Biết cái gì?
– Biết chuyện đó chứ cái gì? – Cô giáo vừa hít mũi vừa dẫu môi ra.
– Tức là.. cô biết chuyện đấy?
– Ừ!
– Trước khi em nói??
– Ừ.
Sặc, Quát đờ heo????
Khoảng nửa tiếng sau đó tôi đã phải ngồi thuật lại toàn bộ sự việc lên toà án tối cao của Trần Hoàng Nguyên soi xét. Thiệt chứ ngồi kể mà bả cứ nhìn chòng chọc, lâu lâu nhướng hàng lông mày thanh tú lên, lắm lúc gật đầu ra vẻ ta đã hiểu.
– Ý em là lỗi là do cô Yến à?
– …………
– Con trai không có trách nhiệm gì hết vậy?
– Đâu, em cũng có lỗi nhưng mà em không có tình, cô đừng giận em nha, đừng giận mà tội nghiệp.
– Tội nghiệp ai chứ, hờ, tội nghiệp mấy người á?
– Chứ sao? Em chỉ có mình cô thôi.
Cách chứng minh hùng hồn nhất là tôi lại tiếp tục ôm bả vào lòng. Cứ thế cho đến khi….
***********
Chap 67: Sự nhầm lẫn tai hại
22 năm sống trên đời tôi đã gặp được vô vàn tình huống khó xử. Ví dụ như: