Uầy, lâu lắm mới có một dịp rửa mắt các bác ạ, ai nói tôi mau nước mắt giống chị em phụ nữ cũng chịu luôn, vì những lần nhắc đến thì tôi như sống lại tâm trạng thuở vừa mới cảm nhận được.
***********
Chap 37 (17/4/2009)
Những ngày sau đó tôi vẫn học hành nhưng có điều không gian nan như lúc trước. Đã nghỉ ở trung tâm, lại được dẹp luôn những buổi sáng ôn luyện. Thế là tôi bắt đầu quan tâm đến thằng bạn chí cốt thêm được tí. Nhìn nó lúc nào cũng như cái bánh bao chiều bị ế, bèo nhèo vật vã chả thấy mùa xuân. Phát nản với cái thằng Cẩn này.
Chiều thứ 7 sau, cô Phương cho tôi nghỉ vì cô phải chạy về Sài Gòn dự tiệc gì đó, tôi cũng chẳng hỏi.
– Ê, chiều nay có gì café mậy? – Tôi khều khều vai thằng Cẩn.
– Nghe cũng được, đi đâu?
– Thì lên thị xã chứ đi đâu chú.
– Ừ, vậy rủ thêm mấy đứa đi, rồi 6 giờ nha.
Tôi không biết nên cảm ơn hay thù hằn nhỏ Thanh nữa, nó làm thằng bạn tôi lên bờ xuống ruộng, nhưng cũng vì buồn nó mà thằng Cẩn tự nhiên hiền đột xuất, hình như nó chẳng còn xưng mày tao luôn chứ ở đó.
Mà thế càng chứng tỏ nó đếch có quan tâm quái gì luôn thì phải.
Nghĩ cũng nên rủ tụi trong hội chích chòe, tôi gửi giấy lên từng đứa vì đang trong giờ học. Hết thằng Khôi rồi đến nhỏ Nguyệt, quay qua nhỏ Tiên rồi về đến… nhỏ Hạnh. Vậy là ra chơi bàn lại thì đủ 3 nam 3 nữ, theo đội hình tôi chở nhỏ Hạnh, thằng Cẩn chở nhỏ Tiên rồi 2 đứa còn lại tự xử, mới đầu nhỏ Nguyệt còn tính chở vì nghe thằng Khôi hơi yếu tay lái, nhưng thằng bé dứt khoát chứng tỏ tài năng chạy xe của mình.
Nhưng tôi hơi bị sai lầm vì ba mẹ vẫn chưa cho tôi chạy xe máy. Thiệt chứ lớn tồng ngồng rồi, cao đến 1m8 luôn rồi mà vẫn bị quản thúc. Vậy là chiều về cứ phải chạy theo xin mẹ cộng hứa hẹn đủ điều mới cho xách con Wave Nhật đi.
Đúng 6h30 phút thì chúng tôi bắt đầu khởi hành do nhỏ Nguyệt toàn chơi giờ dây thun bắt thằng Khôi đứng trước cửa nhà một buổi, ba Nguyệt thấy vậy tưởng nhỏ đang quen thằng này bèn.. mời Khôi ta vào uống nước nhưng thằng bé từ chối đây đẩy. Cả bọn chỉ nghe tụi nó kể lại thôi mà đứa nào đứa nấy cười toét mồm, 2 đứa này mà thành cặp chắc trời sập. Mà nhắc đến thằng Khôi tự nhiên tôi nhớ nhớ đến nhỏ A3, đến giờ tôi vẫn chưa có thấy mặt nó thế nào nữa các bác ạ.