Xáng nay,tôi về quê ngoại dự đám giỗ của ông ngoại tôi.
2h chiều tôi đang nằm trên võng đặt ở ngoài vườn nhà ông tôi,điện thoại đổ chuông là phương gọi.
-anh ghe.
-anh ơi,hức.
Em khóc,ai làm gì em à,hay bố mẹ em lại làm gì em.
-có chuyện gì thế?sao em khóc vậy?bố mẹ em làm gì em à?
-không hức mẹ em đến tìm em.
-là sao.
-mẹ ruột em đến tìm em hức.
-HẢ,sao sao em biết đó là mẹ ruột em.
sau đây tôi viết lại lời kể của em,và thêm chút lời kể của bác hậu để cho mọi người dễ hiểu
Đây là lời kể của bác hậu,Bố mẹ nuôi của phương nhận phương ở một trại trẻ mồ côi,khi em còn rất bé,ở cổ của em đeo một cái vòng cổ(vòng gì tôi cũng không biết,vì chưa được nhìn thấy) có ai thắc mắc là tại sao bác hậu lại biết chuyện này thì tôi nói luôn là bác hậu làm giúp việc ở nhà em từ rất sớm ,bác hậu kể với tôi từ lâu rồi nhé không mọi người lại thắc mắc
Phương ghét đeo dây chuyền nên em đã để vào cái hộp Và cất cẩn thận,nên tôi cũng không biết là em có cái dây chuyền này.
lời kể của phương:
Hôm nay mẹ em tới tìm em,ghe em kể lại là mẹ em lúc trước đã bỏ em ở cổng của trại trẻ mồ côi,còn cái việc mẹ em tìm thế nào được em thì tôi không biết.
Ngồi ở dưới phòng khách nói chuyện,mẹ em đoán được là phương có cái vòng cổ đó,và mẹ em cũng có cái vòng cổ giống ý hệt em.
Phương chắc chắn đó là mẹ ruột em bởi vì ngoài bố mẹ,bác hậu ra thì không ai biết em có cái vòng cổ này.
Với mẹ em đưa cho em xem cái ảnh em và bố mẹ ruột của em chụp,ghe em nói là cái ảnh đã rất cũ rồi chắc chụp từ lâu lắm rồi
Ghe có phải hơi ảo đúng không,nhưng ai tin thì tin.
-giờ em phải làm sao đây hức.
-em ghét mẹ em à.
-không hức.
-vậy thì nhận đi,đó là mẹ ruột của em mà.
-nhưng hức mẹ em nói,em phải lên …. Với mẹ hức,em không muốn xa anh đâu.
tôi im lặng một lúc,nếu em mà nhận mẹ em thì em phải rời xa tôi để lên thành phố …. Để sống cùng mẹ em,mẹ em có công việc ở đó nên không chuyển nhà được.
Nhưng mà nếu tại tôi mà em không nhận mẹ em thì không được,tôi không được ích kỉ như vậy,tôi đã mấtbố mẹ của mình nên tôi có thể hiểu được cảm giác.