AVATAR ARMY KPAH NINJA
Cập nhật: 26/07/2015 lúc 13:24.

Đêm ấy em không sao ngủ được, em nằm suy nghĩ về những điều sẽ nói với bác vào ngày mai, em suy diễn mọi tình huống xấu xảy ra., em lo lắm, chưa bao giờ em lo sợ đến như vậy. Xung quanh em như chuyển thành một màu xám xịt, u ám, em bắt đầu hối hận vì gì đã làm, em ước gì thời gian quay lại đêm hôm ấy, phải chi em đừng uống say, phải chi em kiềm chế một chút, phải chi em cẩn thận mà đeo bao cao su vào….Rồi em ra ngoài mà hút vài điếu ba số, em ước gì tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ mà thôi…
Hôm sau em nghỉ học vì đã thức đến 5h sáng, em ngủ đến 1h trưa rồi dậy đi làm luôn. Trên chiếc 67 huyền thoại, em đi tàn tàn đến quán, em lo lắm, em mong ngày hôm nay sẽ trôi qua thật nhanh và quan trọng hơn, em mong Lacoste sẽ suy nghĩ lại việc giữ đứa bé. Vào trong quán, mọi người vẫn làm việc bình thường, em thì bơ phờ, mệt mỏi, em suy sụp hoàn toàn…Lacoste đến bên em nói nhỏ:
– Em nói mẹ rồi! tối nay anh về nhà với em…
Vậy là nó đã thực sự kiên quyết giữ lại đứa bé, em không còn con đường nào khác là phải nói rõ với mẹ nó, cảm giác này vừa thất vọng vừa lo lắng, khủng khiếp lắm mấy thím ợ. Hôm ấy em chẳng có hứng thú nào mà trò chuyện với ai, cũng chẳng còn hứng thú mà lấy điện thoại chụp hình mấy baby, em chỉ chờ và chờ, em mong một điều kì diệu gì đó sẽ xảy ra, một điều gì đó cứu em thoát khỏi cảnh này, em cầu xin Quân Âm giúp em vượt qua ải này, rồi em sẽ nguyện ăn cơm không 1 năm…

Cái gì đến thì cũng đến, hôm ấy em sau khi đi tập xong, em chở Hồ Ly về sớm rồi ghé qua quán. Lacoste đang đứng trước hẻm chờ em. Đoạn rồi em đi theo nó về nhà, em nhớ lại lần em cũng đi theo nó như vậy rồi bị đụng xe nên em cứ vừa đi vừa nhắc nhở nó coi trước coi sau. Rồi thì cả hai cũng đến hẻm nhà nó, em xuống xe dẫn bộ cùng Lacoste đến cổng. Con chó mập thấy em, nó mừng lắm, nó quẩy đuôi mãi, lâu lắm rồi em mới gặp lại nó, nó có vẻ mập hơn nhiều. Em dắt xe vào nhà, gác chống xuống, từ ngoài nhìn vào, em đã thấy bác gái ngồi ở nhà khách xem TV. Tim em đập mạnh, rồi bắt đầu khó thở, em còn không dám bước đi một bước nữa.
– Đi anh!
Lacoste níu tay em vào, em chập chững bước từng bước vào trong nhà, gần xịt mà sao xa quá, em cứ bước mãi, bước mãi…Vào đến nhà, bác gái ngước lên nhìn em mà vui vẻ cười:
– Chào con!
Bác ấy vẫn nhớ em là ân nhân cứu mạng Lacoste nên có vẻ quý em. Em phần nào cũng bớt căng thẳng hơn. Rồi Lacoste níu em ngồi xuống đối diện bác. Bác gái tắt TV, rót trà cho em.
– Sao, con B.N nó nói con có chuyện muốn nói với bác hả?
Em chỉ biết cúi gầm mặt xuống đất, hai tay nắm chặt vào nhau, hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh.
– Dạ! con…con có chuyện muốn thưa với bác.
Bác gái cười!
– Bộ định làm quen con gái bác hả!
Bác gái uống một ngụm trà, rồi cười nói với em tiếp:
– Ngày xưa còn học cấp 3 thì bác không cho bồ bịch nhăng nhít đâu. Bây giờ thì nó vào đại học rồi, bắt đầu có bạn trai cũng tốt…
Em với Lacoste nhìn nhau mà chẳng biết nói gì, Lacoste nhìn em gật đầu như ra hiệu. Em biết đã đến lúc nói sự thật, em một lần nữa hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thưa với bác…
– Dạ….! Thực ra thì…Thực ra thì….
– Thực ra sao con…?
Em bắt đầu bối rối, em ráng hít một hơi thật sâu nữa rồi thở ra từ từ. Bác gái thì cứ chăm chú nhìn em… Em nhìn Lacoste lần nữa để lấy tự tin, nó nhìn em tha thiết, tay thì bấu chặt vào áo em…Em quay lại nhìn bác gái, nhìn thẳng vào mắt bác.
– Thưa bác! B.N…có bầu với con rồi!
********
Chap 40
Vừa dứt câu, em chẳng dám ngước lên mà nhìn bác gái, sau câu nói ấy của em, không gian im lặng đến đáng sợ. Rồi em nghe một cái “Xoảng”.
– B.N! CÓ THIỆT KHÔNG!?
Em nhìn lên bác gái, mắt bác đã đỏ hoe, cái ly trà vỡ nát dưới sàn nhà. Lacoste bật khóc nức nở.
– Hu hu! Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Bác gái xồng xộc chạy đến cửa cầm lấy cây chổi mà giơ cán lên, nhào đến đánh Lacoste không thương tiếc. Lacoste bị trúng mấy đòn vào người thì em vội ôm lấy nó mà đỡ. Lacoste khóc quá trời, em thì ôm chặt nó mà để bác đánh liên hồi vào lưng.
– Hu hu! Con xin lỗi mẹ…
Lacoste khóc nức nở trong lòng em, em chỉ biết câm nín mà cắn răng chịu đau, tiếng khóc nức nở của Lacoste, tiếng chửi bới nghẹn ngào của bác gái làm cho không gian vô cùng bi thảm, con chó mập bên ngoài sủa om sòm.
– Tao đánh mày chết! Tao đánh cho mày chết!
– Bác ơi! bác ơi! bác đánh con này, đừng đánh B.N nữa.
Bác gái cứ cầm cán chổi mà đánh liên hồi vào lưng em, đau lắm các thím ợ, đau từ thể xác lẫn bên trong. Lacoste khóc ngày càng lớn, em nghiến răng mà chịu cho bác gái đánh, em ôm Lacoste chặt lắm, ôm trọn nó vào lòng, đưa cái lưng vạm vỡ ra cho bác đánh lấy đánh để. Một hồi sau thì bác gái ngừng đánh, bác gục xuống sàn một cái “bịch”. Em vội buông Lacoste ra mà đến đỡ bác dậy.
– Bác ơi! bác ơi! con xin lỗi bác, con xin lỗi bác nhiều lắm!
Bác gái lúc này như vô hồn, nhìn vơ vẫn lên trần nhà. Lacoste ngồi yên trên ghế mà khóc như chưa từng được khóc. Đoạn rồi nó chạy đến mà đỡ mẹ dậy.
– Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ, mẹ ơi!
Bác gái quay sang nhìn nó, mắt bác gái sưng vù, lấm lem nước mắt.
– Mày! Mày! Mày biến đi!
Rồi bác ấy nhìn sang em:
– Còn mày nữa! mày dụ dỗ con gái tao, mày dụ dỗ con gái tao!
Lúc này em khóc luôn mấy thím ợ, em quỳ trước bác gái mà gập người lạy.
– Bác ơi! con còn trẻ người non dạ, con lỡ dại, bác cứ đánh con đi! Bác đánh con đi!
Bác gái lúc này dường như đã kiệt sức, bác ngồi ấy mà khóc như điên như dại.
– Tao chỉ có mày là con thôi con ạ! Tao chỉ có mình mày thôi! Hu hu hu…
– Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ mà! Con xin lỗi mẹ!
Em lúc này quỳ trước bác gái mà hai dòng lệ lăn trên má, em khóc nhiều lắm các thím ợ, lần đầu em khóc nhiều đến như vậy. Rồi bác gái cứ ngồi bẹp dưới nền gạch như người vô hồn, trong nhà chỉ còn tiếng khóc của em và Lacoste, văng vẳng tiếng sủa của con chó mập bên ngoài.
Cả ba người cứ ngồi thừ dưới nền nhà như thế đến hơn 15 phút, không ai nói câu nào. Bác gái lúc này không khóc nữa, bác ngồi bất động như tượng.
– Rồi mày có định giữ lại không?
Bác nói mà không một tý cảm xúc gì.
– Con của con, con muốn giữ lại, con sẽ giữ mẹ ơi!
– Còn cậu! cậu thì sao?
– Con sẽ chịu mọi trách nhiệm thưa bác! Con sẽ cố gắng cày cuốc mà nuôi đứa bé!
Bác gái chùi nước mắt rồi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh.
– Chúng mày quyết giữ lại đứa bé phải không?
Em và Lacoste đồng thanh:
– Dạ!
Bác gái lại hít một hơi sâu nữa rồi nhìn sang em.Hai mắt bác đỏ hoe, sụt sịt nói với em:
– Chuyện lỡ rồi! thôi thì…cứ giữ lại đứa bé, cậu sẽ lo cho mẹ con nó chứ?
Em vội vàng:
– Dạ! dạ! con sẽ chịu trách nhiệm tất cả!

Truyện Những Chuyện Bựa Thời Sinh Viên
Truyện Câu Chuyện Tuổi 23
Truyện Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi
Truyện Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ
Truyện Du Học Liên Xô
Thế Giới Game Mobile
© 2024 gamevn24h.net