Cứ nằm khóc thật to… cứ đau…. mình ngủ thiếp đi đến 8h tối…. mở mắt dậy mình liền chụp đt lên xem… chỉ mong chờ cuộc gọi nhỡ, hoặc tin nhắn từ “ Con Cờ Hó “
Nhưng lần này thì khác…. đã ko còn như trước rồi cơ mà, bỏ ra lan can ngồi nhìn những dòng xe chạy qua lại chạy…. tự nhủ lòng mình…. xe chạy ngang, nhưng củng chỉ thoáng qua rồi lại tan biến mất…. phải quên đi cuộc tình, một mối quan hệ ko rõ ràng…..
Thời gian cứ lặng lẽ trôi….. móc đt ra xem đã 10h30…
10h30 rồi… …
1h30 phút nữa… anh sẽ mất em, sẽ mất đi người con gái ngày nào nhắn tin hỏi han anh, lo lắng, yêu thương, chăm sóc, ăn bữa cơm gia đình cùng anh……
Mình lại khóc…. hì… có lẽ nước mắt mình nhiều quá…..
11h00……
1h nữa thôi…. sao hôm nay thời gian trôi nhanh quá
Lại suy nghĩ về những kỷ niệm suốt thời gian qua, nghĩ về những hạnh phúc, những con đường anh và em đã bước qua, nay còn đâu???
Tại sao vậy??? Tại sao yêu nhau lại không đến đc với nhau?
Tự nghĩ trong lòng, hàng ngàn người chia tay củng như mình, nhưng lý do người ta đau khổ hơn mình nhiều mà, sao mình lại buông một cách dễ dàng vậy ? yêu sao lại ko giữ???
Nhìn lại vào đt… đã 11h15
Mình vội chạy nhanh xuống nhà…. tim chìa khóa…..
Đm cái chìa khóa xe đâu rồi, dcm lúc gấp thì ko thấy đâu vậy, chạy đi tìm lọc lọi khắp nhà vẫn ko thấy…. nhìn lên đồng hồ treo trên tường… 11h35…. sặc đm đồng hồ đt mình chạy trễ 5 phút ah
Tìm mãi ko ra, mình mở cửa, vứt đôi dép ở nhà và chân đất chạy lên nhà con Đ, vừa chạy vừa nhìn đt, biết bao cặp mắt hướng về mình nhưng mặc kệ…. mình vẫn cắm đầu cắm cổ chạy…
Ây….daaaaa… đm đạp 3 zớ rồi…. máu chân mình bắn tung tóe, rất đau, nhưng mình vẫn ráng vẫn tiếp tục chạy…. chạy để giữ lại tình yêu mình
Chạy gần đến nhà nó… 11h50…
Nhà nó đã khóa cửa, và tắt hết đèn, gọi cho nó thì đổ nhạc chờ nhưng ko nghe máy….
Gọi đi gọi lại cả chục lần vẫn nghe tiếng nhạc chờ, đến nổi thuộc luôn
Đi qua đi lại….. gọi đi gọi lại vẫn ko ai nghe máy, mình gọi lại số em con Đ
Nhạc chuông đổ vài giây